Phòng khách.
Năm người, bốn nam nhân và một nữ nhân, gia gia Âu Dương Phúc, Âu Dương Phong, Liễu Nghi và hai trưởng lão đang lớn tiếng tranh cãi.
Nguyên bản Âu Dương Phúc mới xuất quan sáng hôm nay, chưa vui mừng vì tăng cấp Linh Hoàng, mặt liền bí xị, duyên cớ làm sao nghe được hạ nhân bàn tán liền biết chuyện nội tôn Âu Dương Giai Tuệ từ hôn với nội tôn của bằng hữu chí cốt. Âu Dương Phúc tức giận không hề nhẹ, liền triệu tập những người có liên quan ra hỏi tội.
- Mấy người thật lớn mật, chẳng xem lời nói của ta ra gì có đúng không!?.
Âu Dương Phúc đập tay xuống bàn, tức giận đến đỏ mặt run người, nói.
Mọi người im lặng, cúi đầu không dám hó hé. Liễu Nghi khiều khiều tay phu quân mình, nhận được tính hiệu của lão bà nhà mình Âu Dương Phong hít sâu một hơi, ngước mặt lên nhưng không dám nhìn thẳng phụ thân, mở miệng nói.
- Thưa phụ thân, chuyện từ hôn quả thật là không đúng nhưng Bà La Mặc Ca là phế vật không thể tu luyện, gả Tuệ Tuệ cho hắn như thế là quá thiệt thòi cho nội tôn của phụ thân rồi còn gì.
Lời thuyết phục rất lí lẽ làm dịu cơn giận của Âu Dương Phúc một ít.
- Có đúng Bà La Mặc Ca không thể tu luyện?.
Âu Dương Phúc giằng giọng hỏi.
- Dạ, đúng thật là như vậy, lúc trước khi từ hôn quả thật là một phế vật nhưng không hiểu sao sáu tháng sau lại có tu vi Linh Sư Tứ Tinh.
Âu Dương Phong biết không thể giấu được phụ thân liền thành thật nói ra, giọng ngập ngừng, quan sát sắc mặt của phụ thân.
- Hừ, phế vật mà mọi người nói đây sao?.
Âu Dương Phúc lớn tiếng quát. Bỏ lỡ một điệt nữ tế ưu tú như vậy. Lại còn thất hứa với lão bằng hữu quá cố. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Âu Dương Phúc, ông thở dài lắc đầu ngao ngán.
Mới ở ngoài cửa thôi đã nghe thấy tiếng quát to già nua "Là gia gia!" Âu Dương Giai Tuệ mừng rỡ liền chạy vào trong mừng gia gia xuất quan, nhất thời quên mất mà bỏ lại Huyết Thần Hy ung dung đi theo phía sau.
Thanh Thanh đi cùng hai người họ đến nhà chính liền rẽ hướng khác, chính là đường đến trù phòng, mục đích là để pha trà với đem bánh trái lên tiếp đãi khách. Đây là bổn phận không cần đợi nhắc nhở mới làm, quả là nô tỳ thân cận có khác.
Thanh Thanh không hiểu vì sao tiểu thư lại mời người lạ về làm khách nhưng chắc là có lý do riêng, trí não của hạ nhân làm sao sánh bằng chủ tử nên dù có thắc mắc, suy nghĩ đến nát óc cũng chẳng ra. Đã vậy hà cớ chi phải nghĩ nhiều, Thanh Thanh vui vẻ bưng khay trà kèm dĩa bánh thượng hạng bước ra khỏi gian bếp.
- Gia gia.
Người không thấy đâu mà đã nghe tiếng gọi, Âu Dương Phong, Liễu Nghi và hai trưởng lão ngó ra phía cửa tìm kiếm cứu tinh đến kịp lúc. Âu Dương Phúc yêu thương nội tôn như vậy chắc chắn không nỡ giận đâu, bởi biệt tài lấy lòng siêu cấp vũ trụ của Âu Dương Giai Tuệ.
Với tu vi cao cường của những người ở đây, rất nhanh liền phát hiện có thêm một khí tức bí ẩn khác hiện diện. Âu Dương Giai Tuệ chạy vào phòng khách với một bộ dáng vui vẻ ôm chầm lấy gia gia của mình.
- Gia gia, nội tôn thật nhớ gia gia quá đi.
Giọng nói ngọt ngào tựa lông vũ làm dịu ngọn lửa giận dữ trong lòng Âu Dương Phúc. Ông nở nụ cười yêu thương đứa cháu gái này nhưng thái độ liền thay đổi, nâng tay gõ vào trán Âu Dương Giai Tuệ.
- Ui da, sao gia gia cốc đầu nội tôn?.
Âu Dương Giai Tuệ ôm trán, mếu mặt uất ức, mắt long lanh ngấn nước nhìn Âu Dương Phúc.
- Nội tôn thật to gan, dám từ hôn Bà La Mặc Ca, còn hợp tác với trưởng bối qua mặt gia gia ta đây.
Âu Dương Phúc trầm giọng hỏi tội mặc dù trong lòng đã cầm cờ trắng đầu hàng với biểu hiện khả ái của Âu Dương Giai Tuệ.
Âu Dương Giai Tuệ chưa biết trả lời làm sao thì ngay lúc này Huyết Thần Hy tiến vào, thu hút sự chú ý của những người có mặt tại đây. Âu Dương Giai Tuệ nhanh chóng đớp thời cơ, bẻ lái sang chuyện khác, giới thiệu Huyết Thần Hy với mọi người.
- Gia gia, phụ mẫu, hai trưởng lão, đây là Hy tỷ mà con mới kết giao.
Âu Dương Giai Tuệ chạy đến bên người Huyết Thần Hy, đưa tay giới thiệu.
- Mời Hy cô nương ngồi.
Liễu Nghi đưa tay sang phía hàng ghế ngồi dành cho khách quý mời Huyết Thần Hy.
Mọi người tò mò mà đánh ánh mắt quan sát Huyết Thần Hy trong diện mạo kính mít, không hiểu vì sao Âu Dương Giai Tuệ lại dẫn một người mới quen về gia tộc chơi nữa.
Gỡ nón áo choàng xuống, gương mặt mỹ nữ không góc chết hiện ra làm mọi người một phen kinh ngạc, tấm tắc khen ngợi, thưởng thức nhan sắc bất phàm kia. Đáng chú ý hơn là cục bông nho nhỏ đu trên vai Huyết Thần Hy đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Âu Dương Phúc dùng tinh thần lực dò xét tu vi của Huyết Thần Hy nhưng không xem được gì, có hai trường hợp để phán đoán, một là người này chỉ là người bình thường, hai là tu vi cao hơn hẳn ông một khoảng rất xa nên mới nhìn không ra, hoặc có thể có pháp bảo che giấu tu vi chẳng hạn.
Lúc này Thanh Thanh cũng có mặt, rót nước trà mời Huyết Thần dùng bánh.
- Không biết quý danh của Hy cô nương là chi, thuộc gia tộc nào?.
Âu Dương Phúc dò hỏi, đây là điều tò mò mà mọi người muốn biết.
- Tại hạ tên Huyết Thần Hy là người từ nơi khác đến.
Huyết Thần Hy nhàn nhạt trả lời, cặp mắt sâu như đáy vực thẳm nhìn thẳng Âu Dương Phúc.
Âu Dương Phúc cảm giác được cô nương họ Huyết này không tầm thường, đoán chừng là nhân vật tầm cỡ nào đó đang ẩn danh, tốt nhất không nên đắc tội, bởi cặp mắt đầy uy áp cảnh cáo ông nên thu lại tinh thần lực của mình. Chỉ là một ánh nhìn thôi mà đã khiến tinh thần lực của Âu Dương Phúc bị lung lay dữ dội, cho thấy tu vi của đối phương thật sự thâm sâu khó dò.
Mọi người ngẫm nghĩ trong đầu "Cái họ Huyết này chưa nghe qua bao giờ." lại càng tò mò hơn về Huyết Thần Hy vì màu mắt chẳng giống ai, một bên một màu thế kia.
- Hy tỷ ở lại gia tộc mình được không gia gia?. Tạm thời tỷ ấy chưa biết đi đâu.
Âu Dương Giai Tuệ ngồi kế bên Huyết Thần Hy, mở miệng xin phép người có quyền hành cao nhất bây giờ.
- Được chứ, Hy cô nương cứ tự nhiên, thoải mái như ở nhà là được.
Âu Dương Phúc cười hiếu khách đồng ý.
- Đa tạ gia gia.
Âu Dương Giai Tuệ hí hửng "Biết ngay gia gia sẽ đồng ý mà." Ở gia tộc, Âu Dương Giai Tuệ rất thoải mái thể hiện cảm xúc nên nhìn hoạt bát hẳn ra.
- Vậy làm phiền gia đình lão một thời gian rồi.
Huyết Thần Hy vẫn giữ ngữ khí nhàn nhạt, chẳng có cảm xúc gì khi nói chuyện, cầm lên chung trà, nhấp một ngụm, mùi thơm thoang thoảng trong khoang miệng trôi xuống cổ họng. Quả là trà ngon!.
- Hy cô nương là bằng hữu của Giai Tuệ cũng là khách quý của Âu Dương gia nên đừng khách sáo làm chi.
Âu Dương Phong hướng Huyết Thần Hy nói "Không ngờ đến Tuệ Tuệ lại quen biết được một người có khí chất như vậy, đến cả hơi thở cũng thấy cường đại, thật không biết là cường giả phương nào. Thật là một diễm phúc mà!."
- Thanh Thanh dẫn Hy cô nương đi sắp xếp gian phòng đi. Lát nữa tới giờ cơm sẽ có người mời Hy cô nương đến dùng bữa.
Liễu Nghi ra lệnh cho tỳ nữ Thanh Thanh sắp xếp chỗ ở cho Huyết Thần Hy, còn chu đáo nhắc nhở là phòng dành để tiếp đãi khách quý nữa.
- Được, ta không ăn mặn.
Huyết Thần Hy nhắc nhở bọn họ, tránh để lúc lên bàn ăn toàn là món mặn cô lại không ăn được.
- Hy cô nương yên tâm, ta sẽ dặn ngự trù nấu món chay.
Liễu Nghi ngạc nhiên nhưng rất mau hướng Huyết Thần Hy nói lời đã biết.
Huyết Thần Hy gật đầu, đứng dậy rời đi cùng tỳ nữ Thanh Thanh.