Hành lang rộng thênh trồng nhiều loài hoa dọc đường đi đang khoe sắc dưới nắng vàng. Huyết Thần Hy theo chân nô tỳ Thanh Thanh rẽ qua vài lối quanh co, hiện đang đứng trước gian phòng dành cho khách quý.
"Chi nha."
Thanh Thanh mở cửa phòng, dẫn Huyết Thần vào trong. Căn phòng rộng rãi, sạch sẽ tới nỗi không có lấy một hạt bụi, bố trí các vật dụng cần thiết không hề thiếu thứ gì, trang trí rất hợp mắt Huyết Thần.
Căn phòng chia làm hai vách ngăn, ở phía trước chính là phòng ngủ, ở phía sau có bồn tắm tại phòng.
- Đây là phòng của Hy cô nương, Hy cô nương có cần thứ gì nữa không? Nô tỳ sẽ nhờ người đem đến ngay.
Thanh Thanh dẫn Huyết Thần Hy tham quan một vòng rồi quay đầu chu đáo hỏi.
- Vậy là đủ rồi.
Huyết Thần Hy lắc đầu, như thế đã quá đầy đủ rồi, cô không có nhu cầu dùng nhiều đến vậy.
- Vậy nô tỳ xin phép cáo lui, chút nữa sẽ đến mời Hy cô nương dùng bữa.
Thanh Thanh đã hiểu, cúi chào Huyết Thần Hy, đóng cửa, xoay người rời đi.
Huyết Thần Hy ôm tiểu hồ ly đặt xuống giường, cởϊ áσ choàng treo lên giá. Xong xuôi Huyết Thần Hy ngồi trên ghế, một tay đỡ đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Tại phòng khách, chờ Huyết Thần Hy đi rồi, trưởng bối trong tộc mới bắt đầu tra hỏi Âu Dương Giai Tuệ tại sao lại quen biết được Huyết Thần Hy? Gặp ở đâu? Thời điểm nào? Huyết Thần Hy có phải là tu chân giả không? vân vân và mây mây... Âu Dương Giai Tuệ đều trả lời tất tần tật, giải bày mọi khúc mắc cho các trưởng bối nắm bắt thông tin.
- Bây giờ Tuệ Tuệ đã là tu vi gì rồi?.
Âu Dương Phúc vuốt chòm râu đen xen lẫn vài sợi bạc màu, quan tâm hỏi nội tôn.
- Dạ, là Linh Sư Cửu Tinh.
Âu Dương Giai Tuệ thất vọng đáp, mắt đẹp buồn hiu khi nhắc đến chuyện chẳng mấy vẻ vang. Lúc trước được người người ca ngợi là thiên tài hiếm có, bây giờ tu vi trong hai năm mấy nay chẳng tiến triển mà còn thụt lùi, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi còn đâu.
Phụ thân, mẫu thân và hai trưởng lão đã biết chuyện này khi Âu Dương Giai Tuệ trở về gia tộc nên chẳng mấy ngạc nhiên khi nghe đến nữa. Họ đã thử tìm nguyên nhân để chữa trị cho Âu Dương Giai Tuệ nhưng hiểu biết thấp kém chẳng biết nàng bị gì.
Âu Dương Phúc ngạc nhiên quên luôn đang vuốt râu, tay dừng lại, bất động thanh sắc nhìn Âu Dương Giai Tuệ mà hỏi.
- Sao lại như thế? Trước khi ta bế quan, Tuệ Tuệ đã là Linh Sư Bát Tinh rồi, mấy năm nay lại chỉ tăng có một Tinh?.
Âu Dương Giai Tuệ gật đầu, chẳng biết nói gì hơn ngoài im lặng ngồi đó.
- Chúng con đã xem qua nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường trên người Tuệ Tuệ cả.
Âu Dương Phong lắc đầu thở dài, trong khi đó Liễu Nghi nắm lấy bàn tay của phu quân an ủi. Hai phu thê nhìn nhau, trong mắt hai người đều ẩn chứa tia buồn bã.
- Chuyện này cũng thật lạ đi, tu vi thì không tiến triển ngược lại linh lực suy yếu rõ thấy.
Một trưởng lão bồi thêm khi phát hiện ra điều khác thường trên người Âu Dương Giai Tuệ.
- Đúng vậy, linh khí hấp thụ vào đan điền đều biến mất như bị thứ gì đó hút đi.
Trưởng lão còn lại nói cho Âu Dương Phúc biết tình hình thể trạng của Âu Dương Giai Tuệ.
Âu Dương Phúc nhíu mày, ngoắc tay nội tôn lại đây cho ông xem xét. Âu Dương Giai Tuệ đưa cổ tay của nàng ra cho gia gia bắt mạch.
Mọi người thấp thỏm dõi theo, thầm cầu mong Âu Dương Phúc phát hiện ra nguyên nhân bởi vì tu vi của ông đã là Linh Hoàng, cao cường nhất gia tộc rồi. Nếu đến cả Âu Dương Phúc mà cũng bó tay thì chỉ còn cách mời Dược Sư nổi danh cầu may.
Âu Dương Phúc trầm ngâm chuyên tâm bắt mạch "Cơ thể rất khoẻ mạnh cũng chẳng phải trúng độc, rốt cuộc là bị cái gì?" Một hồi lâu Âu Dương Phúc câu chặt mày rậm, sắc mặt trầm xuống làm mọi người hồi hộp theo. Buông tay nội tôn ra, Âu Dương Phúc lắc đầu, thở dài thường thượt, đến cả ông tu vi Linh Hoàng cũng không biết được nguyên nhân, có phải đã quá vô năng rồi không?.
- Sao rồi phụ thân?.
Âu Dương Phong gấp gáp hỏi.
- Ta tìm không ra nguyên nhân.
Âu Dương Phúc nhìn mọi người không quá mấy giây liền đáp. Câu trả lời đã ngầm được dự tính trước, thế nhưng khi nghe đến vẫn khiến mọi người ảo não ra mặt.
- Đừng buồn mà gia gia, chắc sẽ có cách thôi.
Âu Dương Giai Tuệ đấm bóp vai cho Âu Dương Phúc, an ủi gia gia. Nàng cười cho qua nhưng không khó để phát hiện nụ cười đó ẩn chứa nỗi buồn lẫn tuyệt vọng.
***
"Cốc cốc."
Bên này, tỳ nữ Thanh Thanh đứng trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa mấy tiếng, bên trong này Huyết Thần Hy chậm rãi mở đôi mắt trong veo.
"Chi nha."
Cửa mở ra.
- Cơm đã nấu xong, mời Hy cô nương đến dùng bữa.
- Đợi ta một chút.
"Chi nha."
Huyết Thần Hy đóng cửa phòng, đến bên giường ngủ, đánh thức tiểu hồ ly.
- Mỹ Mỹ dậy đi ăn cơm này.
Huyết Thần Hy chọt chọt cái má phúng phính của tiểu hồ ly.
- Ngao~.
Tiểu hồ ly duỗi thân thể, chậm rãi mở mắt, ngáp dài một cái.
- Đi ăn không?.
- Ngao ngao ngao ngao.
Phiên dịch: "Mỹ Mỹ còn no."
Vì lúc sáng ăn quá nhiều đi nên thành ra bị say thức ăn, tiểu hồ ly ngủ thật nhiều, đến bây giờ vẫn còn no bụng, không muốn ăn thêm thứ gì nữa.
- Vậy ta đi một mình, Mỹ Mỹ ở trong phòng ngoan nhé.
Huyết Thần Hy vuốt đầu tiểu hồ ly rồi thông báo một tiếng.
- Ngao~.
Tiểu hồ ly gật đầu, cuộn tròn thân, nằm trên giường.
"Chi nha."
Huyết Thần Hy lại mở cửa, đi ra khỏi phòng.
Thanh Thanh vẫn còn đứng ở đó, đợi Huyết Thần Hy đi ra rồi dẫn cô đến thiện phòng.
Thiện phòng rộng lớn là nơi tụ tập ăn uống của toàn bộ người trong tộc. Bài trí mỗi bên một bàn chữ nhật dài, mỗi bàn tới mấy chục ghế ngồi, ở giữa là lối đi dẫn đến bàn tròn phía trên bục cao dành cho dòng chính, người đứng đầu tộc.
Lúc Huyết Thần Hy đến, mọi người đã có mặt đông đủ rồi, vẫn chưa có ai động đũa vì đang chờ đợi một người, không nói cũng biết là ai phải không nào.
- Hy tỷ, ở trên này nè.
Âu Dương Giai Tuệ vẫy tay đồng thời gọi Huyết Thần Hy, sợ đông người quá Huyết Thần không biết ngồi ở đâu.
Con cháu Âu Dương tộc ngoảnh đầu nhìn về phía Huyết Thần Hy, ai nấy đều há hốc mồm, ở gia tộc Âu Dương Giai Tuệ đã được cho là đẹp nhất rồi, bây giờ người đang đứng ở đây còn đẹp hơn nữa.
Hoa văn đỏ rực được thêu tinh tế nổi bật trên nền y phục đen huyền. Mỗi bước đi của Huyết Thần Hy đều toả ra khí chất một bậc quân lâm thiên hạ làm mọi người không khống chế được phải mở to mắt dõi theo.
- Để các người đợi lâu rồi.
Huyết Thần Hy ngồi xuống chỗ trống kế bên Âu Dương Giai Tuệ, áy náy nói.
- Không lâu, chúng ta cũng vừa mới đến, nào, mọi người bắt đầu dùng bữa được rồi.
Âu Dương Phúc cười hà hà, đưa tay mời Huyết Thần Hy dùng bữa. Được sự cho phép, con cháu Âu Dương tộc mới dám động đũa.
Trên bàn ăn chuẩn bị ba món chay bao gồm cháo hạt sen, rau củ hấp và tàu hũ chiên, được bày biện ngay tại vị trí ngồi của Huyết Thần Hy. Là món ăn đãi khách nhưng ngự trù không có làm qua loa, ngược lại chăm chút trang trí đẹp mắt để thể hiện sự tôn trọng của gia chủ, điều này làm Huyết Thần Hy rất hài lòng.
Âu Dương Giai Tuệ nhiệt tình múc cháo ra bát giùm Huyết Thần Hy, đặt xuống trước mặt cô.
- Hy tỷ ăn thử xem có vừa miệng không?.
Huyết Thần Hy múc một muỗng cháo, đưa lên miệng húp, vị ngọt ngọt thanh thanh kèm theo bùi bùi của hạt sen, rất vừa ăn.
- Rất ngon.
Mọi người nghe Huyết Thần nói vậy thì yên tâm, cũng bắt đầu động đũa.
- Hy tỷ đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.
Âu Dương Giai Tuệ chiếu cố, quan tâm Huyết Thần Hy từng chút, sợ Huyết Thần ăn chay một mình bị lạc lõng nên cũng múc cháo ăn chung cho vui. Hôm nay Âu Dương Giai Tuệ quyết định ăn chay để bồi Huyết Thần Hy vì ngự trù nấu khá nhiều, dĩa nào cũng đầy vung thức ăn nên hai người cùng ăn cũng không sợ thiếu.