Huyết Thần Hy vẫn ngồi im lặng ở đó, hàn băng toả ra lạnh lẽo đến âm độ, một phàm nhân nhỏ bé lại dám bất kính với Thần là tội không thể tha thứ nhưng suy cho cùng Tần Sở Ngôn không biết Huyết Thần là ai, nên tội có thể xem xét giảm nhẹ, chỉ dạy cho Tần Sở Ngôn một bài học là được.
Thấy tay Huyết Thần nhấc lên, Tần Sở Ngôn sợ hãi lùi về sau vài bước chân.
- Ngươi không thể ra tay với ta, ta là nữ nhân hơn hết lại là mỹ nhân xinh đẹp hiếm có khó tìm.
Tần Sở Ngôn cứ tưởng Huyết Thần là người khác giới nên lấy lý do hạ tiện này ra để uy hϊếp.
Nam giới mà đánh nữ giới, thiên hạ sẽ cười nhạo cho, đặc biệt Tần Sở Ngôn là nữ tử xinh đẹp, chân yếu tay mềm, không chút võ công. Còn chuyện mọi người có thấy Tần Sở Ngôn đẹp hay không lại là chuyện khác, bởi Tần Sở Ngôn đã đinh ninh trong đầu rằng bản thân ả ta rất là đẹp, cho nên mọi người cũng phải thấy ả đẹp đến điên đảo chúng sanh.
- Ồn ào!.
Một câu nói đầy khí hàn xâm nhập vào từng tấc da thịt của Tần Sở Ngôn, ả ta rùng mình, linh cảm mách bảo có điềm chẳng lành.
Chỉ thấy hai ngón tay Huyết Thần khẽ động, cả người Tần Sở Ngôn đột nhiên bay lên, lơ lửng trong không trung, ả ta giật mình la oai oái.
- Mau thả bản quận chúa xuống, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không...
Như có sợi dây vô hình kéo ả ta ra ngoài cửa sổ, lời còn chưa nói xong, Tần Sở Ngôn đã từ trên cao rơi xuống, ả ta hét lớn làm người đi đường chú ý mà ngước nhìn lên trời.
- Aaa!!!.
"Bịch."
Một pha tiếp đất quá chuẩn xác, Tần Sở Ngôn đè lên người hai tên hộ vệ trong khi hai tên đó vừa mới chống hai tay xuống đường, chưa kịp nâng người đứng lên liền bị quận chúa đại nhân nện lên người, đầu bọn họ đập xuống đường, mặt mày trầy xước, đau rát vô cùng.
Tư thế té chổng nhoài như xếp hình ngọn núi nhỏ của ba người bọn họ làm trò cười cho người đi đường. Thực khách trong Hoàng Hoa Lâu cũng chen chút, ngó đầu ra cửa sổ hóng hớt. Tần Sở Ngôn cảm thấy mất mặt muốn chết liền quát mắng.
- Nhìn cái gì, có tin ta móc mắt các ngươi hết không!?.
Tần Sở Ngôn trừng mắt, lia đến nhóm người tụ tập hóng chuyện mà chửi bới.
Mọi người rụt cổ, nhanh chân dãy tán đám đông, cười như vậy đủ rồi, tránh kẻo bị vạ lây, dù sao thì Tần Sở Ngôn ở đế đô này cũng không phải dạng vừa, tránh được thì tránh.
Lầu 2 Hoàng Hoa Lâu, mọi người xì xầm với nhau về Huyết Thần Hy, chẳng biết là ai mà có thể ngồi cùng tiểu thư Âu Dương gia.
Huyết Thần Hy nhíu mày, khẽ quay đầu sang một bên nhằm ám chỉ mấy người bọn họ bớt nhiều chuyện. Quả nhiên có hiệu nghiệm, thực khách liền im bặt, bởi bọn họ không muốn giống như Tần Sở Ngôn ngu ngốc kia đi kiểm tra độ cứng của mặt đường đâu.
Lúc này tiểu nhị đến bên bàn ăn của Huyết Thần Hy tính tiền.
- Gà nướng mật ong 55 Ngân Tệ, gà hầm dược thảo 77 Ngân Tệ, cá hấp 44 Ngân Tệ, bánh Quế Hoa 33 Ngân Tệ, trà thượng hạng 88 Ngân Tệ. Tổng cộng của quý khách là 299 Ngân Tệ.
Tiểu nhị cầm tờ hoá đơn đọc một lượt rồi đưa cho Huyết Thần Hy kiểm tra.
Bao nhiêu đây đối với Huyết Thần Hy chỉ là một hạt cát trôi sông, quá rẻ! Nhưng vấn đề ở đây là cô sực nhớ đến trong người không có tiền.
- Có thể thanh toán bằng phương thức khác không?.
- Có chứ, ngoài thanh toán bằng tiền tệ, quý khách có thể sử dụng Linh Thạch và Tinh Hạch để chi trả.
Tiểu nhị chuyên nghiệp nói. Nhiều trường hợp như vầy đã xuất hiện trước đây nên lão bản đã linh hoạt điều chỉnh phương thức thanh toán nhằm phục vụ thực khách một cách tốt nhất.
Huyết Thần minh bạch, lục tìm trong nhẫn trữ vật nhưng mãi không có một Linh Thạch hay Tinh Hạch nào cấp nhỏ hết, chỉ toàn là cấp 9 trở lên thôi.
Bật mí một chút, ở Tân Đại Lục Linh Thạch và Tinh Hạch cấp 9 đã là cao nhất nhưng ở Thương Khung Đại Lục tức Tiên Giới có thêm cả cấp 10 và đây cũng chính là cấp cao nhất. Nếu đem Tinh Hạch hay Linh Thạch cấp cao như thế ra, đoán chừng sẽ dẫn đến sự việc không hay.
Mãi một lúc không thấy Huyết Thần Hy lên tiếng trả tiền, Âu Dương Giai Tuệ liền lấy tiền trong túi của mình ra, đặt lên bàn 300 Ngân Tệ.
Thanh Thanh hậm hực "Ăn có mấy cái bánh Quế Hoa mà phải trả hết, quá lỗ rồi còn gì, thật không hiểu nổi tiểu thư hôm nay bị làm sao."
- Khỏi thối.
Âu Dương Giai Tuệ hướng tiểu nhị rộng rãi nói.
Tiểu nhị nhận tiền, đếm lại dư đúng 1 Ngân Tệ, cười mà như khóc, đa tạ rồi lui đi. Lần đầu tiên hắn được bo thêm tiền mà chỉ có 1 Ngân Tệ, thật là một kinh hỉ không hề nhẹ, nhưng vì Âu Dương Giai Tuệ là mỹ nhân nên được cho qua.
- Tiền ta sẽ trả lại sau.
Huyết Thần Hy nhàn nhạt nói, ôm tiểu hồ ly thả lên vai, đứng lên định rời đi.
- Hy tỷ không cần trả, mà Hy tỷ định đi đâu, hay là đến biệt viện của Giai Tuệ ở chơi mấy hôm đi.
Âu Dương Giai Tuệ đuổi theo, lẽo đẽo bên người Huyết Thần Hy mời mọc. Thanh Thanh đi phía sau hai người, khó hiểu quan sát tiểu thư nhà mình trúng tà.
- Ngụ tại đâu?.
Đột nhiên đang đi trên đường thì Huyết Thần Hy dừng chân, quay sang hỏi Âu Dương Giai Tuệ.
Tạm thời chưa biết đi đâu, trong người lại không có tiền, đến Âu Dương tộc là lựa chọn tốt nhất. Cuộc đối thoại của Thanh Thanh và Tần Sở Ngôn vừa rồi ở Hoàng Hoa Lâu, Huyết Thần Hy dám chắc Âu Dương gia là một gia tộc lớn, đến đó dò hỏi một chút tình hình giang hồ hiện nay thế nào đã.
- Âu Dương tộc ở thành phố Thuận Tuyên, đi bằng Truyền Tống Trận sẽ không mất bao lâu thời gian, Hy tỷ đến chơi đi mà, Giai Tuệ sẽ dẫn Hy tỷ đi tham quan, nha nha.
Âu Dương Giai Tuệ dùng ánh mắt cún con long lanh cầu mong Huyết Thần Hy đồng ý.
Huyết Thần Hy nghe vậy liền gật đầu, phải nói Âu Dương Giai Tuệ vui vẻ đến cỡ nào, nhanh chân dẫn Huyết Thần Hy đi đến Truyền Tống Trận xếp hàng.
Thuận Tuyên.
Truyền Tống Trận phát ra ánh sáng, trung tâm trận pháp có một cột sáng chói hiện lên rồi vụt tắt, ba người gồm Huyết Thần Hy, Âu Dương Giai Tuệ và Thanh Thanh đồng xuất hiện, bước ra khỏi trận pháp. Không lâu sau ước chừng cứ mỗi một khắc lại có người từ trong Truyền Tống Trận bước ra.
Vì đoạn đường đến Âu Dương tộc khá xa, phương tiện di chuyển được ưu tiên là xe ngựa kéo. Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ ngồi chung một xe, hàng ghế đôi được kéo bởi hai con ngựa, Thanh Thanh được đặc quyền ngồi xe ngựa đơn chạy theo phía sau.
Xe ngựa kéo là loại xe ngựa với kiểu dáng thiết kế hiện đại thông thoáng có thể nhìn ngắm đường phố, ghế được lót lớp bông mềm tránh bị đau mông khi ngồi lâu, đem lại cảm giác thoải mái cho người dùng, còn có thiết kế thông minh ô che, khi trời quá nắng hoặc có mưa có thể nâng lên, hạ xuống, vô cùng tiện dụng. Tân Đại Lục đang dần phát triển về mặt khoa học, không lâu nữa sẽ càng tiên tiến hơn, quả là thế giới tu chân lí tưởng.
Xe ngựa kéo dừng tại trước biệt viện uy nga. Âu Dương Giai Tuệ trả tiền xong liền hướng Huyết Thần Hy nho nhã nói.
- Hy tỷ, đây là Âu Dương gia, đủ sang trọng để giữ chân tỷ chứ?.
- Ừm.
Huyết Thần Hy đánh giá sơ qua, chỉ mới đứng ở ngoài thôi mà đã thấy to lớn, hào nhoáng rồi, chẳng thua gì biệt phủ của hoàng gia là mấy, rất uy quyền.
Thần sắc của Huyết Thần Hy chẳng có kinh ngạc là mấy, vẫn nhàn nhạt càng làm Âu Dương Giai Tuệ phán đoán gia cảnh Huyết Thần cũng không phải dạng vừa, có khi gia thế còn lớn hơn nàng nữa.
- Hy tỷ vào thôi.
Âu Dương Giai Tuệ niềm nở, rất hiếu khách mời Huyết Thần vào.
- Chào mừng tiểu thư đã trở về.
Bốn tên hộ vệ canh cửa cúi chào Âu Dương Giai Tuệ.
- Được rồi, làm việc tiếp đi.
Âu Dương Giai Tuệ phất tay, nhắc nhở bọn họ cho có lệ rồi cùng Huyết Thần Hy đi vào trong đại sảnh nhà lớn.
- Này, ngươi thấy cái người mặc áo choàng đen đó không, là ai vậy?.
Tên hộ vệ nhiều chuyện hỏi nhỏ.
- Thấy nhưng không biết.
Tên hộ vệ được hỏi thật thà trả lời, lúc nãy lo cúi đầu chào, có nhìn rõ mặt khách nhân là ai đâu.
- Chắc là bằng hữu của tiểu thư chăng?.
Một tên hộ vệ khác vuốt cằm phỏng đoán.
- Chuyện của chủ tử, chúng ta không nên bàn tán, mau lo canh gác đi.
Trưởng hộ vệ nhắc nhở, bộ dạng nghiêm túc chấp hành công việc.