Thanh Thanh đứng phía sau nhìn dĩa bánh Quế Hoa mà nuốt nước bọt, nói thật Thanh Thanh cũng rất đói nhưng chủ tử chưa cho phép, không thể ăn, phải nhịn.
Như nghe thấy tiếng lòng kêu gào của Thanh Thanh, Âu Dương Giai Tuệ đưa cho Thanh Thanh hai khối bánh Quế Hoa.
- Cảm tạ tiểu thư.
Thanh Thanh vui mừng nhận lấy, cắn một miếng to, không gì thoả mãn khi được ăn ngon.
- Ngao ngao ngao ngao ngao~.
Phiên dịch: "Mỹ Mỹ ăn xong rồi."
Tiểu hồ ly dùng chân trước đặt lên vành dĩa, hướng Huyết Thần truyền đạt.
Huyết Thần Hy đảo mắt sang nhìn tiểu hồ ly, cong môi hỏi.
- Ăn ngon không?.
- Ngao ~.
Tiểu hồ ly gật đầu, tâm tình vô cùng tốt, đung đưa bốn cái đuôi độc lạ, "Chủ nhân nói không sai, thức ăn đúng thật rất ngon."
Huyết Thần Hy mở nắp bình ngọc, đổ vào bát nước một ít chất lỏng màu xanh lá mạ, lập tức hoà vào nước phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Tiểu hồ ly đã quen với việc này liền cúi đầu uống thứ nước trong bát. Nước này có công dụng giải khát và làm sạch miệng, tránh bốc mùi thức ăn. Huyết Thần ưa sạch sẽ nên sủng vật cũng phải thật thơm tho, chỉ có như thế cô mới sẵn lòng cưng nựng.
- Hy tỷ cho Mỹ Mỹ uống thứ nước gì vậy?.
Âu Dương Giai Tuệ thắc mắc cái thứ nước trong bát bèn hỏi.
- Nước làm sạch miệng, khử mùi.
Huyết Thần Hy nhàn nhạt trả lời, tay cầm tách trà, nhìn gợn sóng bên trong.
Âu Dương Giai Tuệ định nói gì đó, lời còn chưa thốt ra đã bị một người khác nhảy vào nói.
- Woa, con vật này nhìn rất đẹp nha, ngươi có bán không? Ta muốn mua nó, không muốn bán thì cũng phải bán, bản quận chúa đã nhìn trúng rồi, nhất định phải có được.
Giọng nói kiêu căng phát ra từ một nữ nhân diêm dúa. Phía sau còn có hai tên hộ vệ mặc võ phục màu đen, gương mặt kênh kiệu chẳng khác chủ tử là bao.
Âu Dương Giai Tuệ và Thanh Thanh đảo mắt nhìn xem là con mụ nào vô duyên đến như thế "Mặt dậm một lớp phấn dày, ngực siêu bự, hết!"
- Nàng ta là Tần Sở Ngôn, dòng dõi quý tộc hoàng gia.
Thanh Thanh nhận ra ả bèn cúi người, nói nhỏ vào tai Âu Dương Giai Tuệ, với thính giác nhạy bén của Ma Cà Rồng, Huyết Thần Hy đã nghe thấy, thần sắc chẳng có biểu tình gì, vẫn điềm nhiên ngồi đó cầm tách trà.
- Ngươi có nghe thấy quận chúa cao quý của chúng ta nói không, bị điếc sao?.
Một tên hộ vệ chỉ tay vào người Huyết Thần Hy chất vấn.
- Nói nhiều làm gì, để hạ nhân bắt con vật đó cho quận chúa.
Tên còn lại xắn tay áo, xem thường Huyết Thần Hy.
- Chớ làm tổn thương tiểu sủng vật của ta là được.
Tần Sở Ngôn phe phẩy cây quạt lông vũ, nhận bừa, không đúng, là cướp đoạt trắng trợn mới đúng.
Lớn tiếng bên đây, nhiều thực khách hiếu kỳ, tạm gác lại bữa ăn để hóng hớt.
- Tần Sở Ngôn, ở đế đô còn có pháp luật, đừng có giở thói cướp đoạt giống mấy tên lưu manh. Ngươi không biết chữ liêm sỉ viết như thế nào sao?. Uổng cho ngươi mang tước hiệu quận chúa, bộ mặt của hoàng gia, thật mất thể diện!.
Âu Dương Giai Tuệ lạnh giọng, đầy lý lẽ bắt bẽ Tần Sở Ngôn.
- Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta, có tin ta bắt bỏ vào lao ngục không?.
Tần Sở Ngôn khép cây quạt, chỉ vào người Âu Dương Giai Tuệ hăm doạ, đồng thời híp mắt đánh giá đối phương "Không ngờ con ả này đẹp hơn mình, thật không thể chấp nhận được."
- To gan, ngươi có biết đây là tiểu thư Âu Dương gia không?.
Thanh Thanh phùng má, hân hạnh giới thiệu cho Tần Sở Ngôn biết. Nói đến Âu Dương tộc, hoàng gia còn phải kính nể ba phần đấy.
Tần Sở Ngôn nhìn Thanh Thanh rồi đảo mắt sang Âu Dương Giai Tuệ, mày hơi câu lại rồi thả lỏng ra. Biểu hiện này của ả ta làm Thanh Thanh cứ tưởng Tần Sở Ngôn sợ rồi, trong lòng rất đắc ý.
- Không biết.
Tần Sở Ngôn trả lời nhẹ tênh, thật sự không biết Âu Dương gia cũng chẳng biết tiểu thư gì đó bởi vì Tần Sở Ngôn có lúc nào để ý tới chính trị đâu, quanh năm suốt tháng chỉ biết chưng diện, lúc rảnh rỗi thì đi bắt nạt kẻ yếu thế coi như thú vui tao nhã, bởi vậy nói Tần Sở Ngôn ngực to não ngắn quả thực không sai chút nào.
- Ngươi!.
Thanh Thanh thật muốn té ngã tại chỗ với câu trả lời của Tần Sở Ngôn, mắt ả có vấn đề hay não ả phẳng như sân bay? Đến Âu Dương tộc nổi danh mà cũng không biết.
- Âu Dương tộc thì đã sao? Hai người các ngươi mau bắt con vật đó cho bản quận chúa.
Tần Sở Ngôn liếc nhìn Âu Dương Giai Tuệ rồi hống hách ra lệnh cho hai tên hộ vệ, hai tay khoanh lại để trước ngực, nói đúng hơn là đang nâng cặp ngực bự chảng của ả ta.
- Vâng, quận chúa.
Hai tên hộ vệ xắn tay áo, gương mặt hung dữ chuẩn bị chụp lấy tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly khinh thường bọn họ, chẳng thèm chạy trốn mà cuộn tròn nằm trên bàn chờ xem đặc sắc.
Âu Dương Giai Tuệ ngồi im, lẳng lặng quan sát Huyết Thần Hy, "Chủ nhân của Mỹ Mỹ còn chưa lên tiếng, mình cũng không nên quá bất bình, chắc là Hy tỷ có cách giải quyết riêng, mình không nên xía vào thì hơn, tránh làm hỏng kế hoạch của tỷ ấy."
- Cút.
Vừa lúc hai tên hộ vệ xông đến, Huyết Thần Hy vung tay, chung trà bay theo đường vòng cung, đập vào vai của một tên hộ vệ.
"Bịch."
Tên hộ vệ đó khuỵu gối ngã xuống, lập tức cảm nhận bên phần vai đau ê ẩm.
"Bịch."
Tên hộ vệ còn lại cũng trong tư thế tương tự. Hai người bọn họ như là đang quỳ gối tạ tội trước Huyết Thần Hy.
Chung trà đảo một vòng lớn, quay trở về, nước trà bên trong vẫn còn nguyên vẹn, không hề rơi ra dù chỉ một giọt, quả là nội lực thâm hậu.
"Cạch."
Huyết Thần Hy đưa tay bắt lấy chung trà, dùng lực mạnh đặt xuống mặt bàn khiến nước trong chung trà văng ra, cho thấy Huyết Thần đang không vui.
- Hai tên vô dụng nhà ngươi còn không mau xông lên.
Tần Sở Ngôn tức giận đưa tay chỉ đạo, bằng mọi giá ả phải có được tiểu sủng vật khả ái này.
Hai tên hộ vệ nghe lời răm rắp liền đứng dậy bộc phát tu vi Linh Sư Ngũ Tinh, lao đến tấn công Huyết Thần Hy.
Hai tên hộ vệ giơ đấm tay hướng Huyết Thần Hy xông đến, trước khoảng cách gần kề làm mọi người cứ nghĩ Huyết Thần Hy sẽ hứng trọn hai cú đấm đó, bất ngờ thay Huyết Thần dùng một ngón tay vẽ trên không trung một hoa văn đơn giản, theo chuyển động của ngón tay có thể mường tượng ra Huyết Thần đang vẽ hình bầu dục.
Tức thì vòng tròn trận pháp hình bầu dục xuất hiện, chắn trước người Huyết Thần Hy. Tên hộ vệ lấy đà quá mức dẫn đến mất trớn ngã về trước, cả người biến mất trong vòng tròn không gian. Tên hộ vệ còn lại đã phanh kịp lúc, thân thể chao đảo giữ thăng bằng nhưng vẫn bị vòng tròn không gian hút vào theo đó biến mất.
Sự việc diễn ra chỉ trong tích tắc làm mọi người có mặt tại đây bị một phen kinh hồn, chưa kịp định thần thì vòng tròn không gian đã nhanh chóng khép lại.
Thời gian không sai lệch là bao, phía bên ngoài độ cao ngang tầm cửa sổ lầu hai. Hai tên hộ vệ xuyên qua vòng tròn không gian, từ trên không trung rơi xuống, chưa kịp la hét gì hết đã ngã chổng mông, úp mặt xuống đường, cơ thể đau nhức thấu xương, cũng may hai tên đó là Linh Sư, xương cốt tốt hơn người thường một chút, nếu không đã phải bó bột khắp người.
Âu Dương Giai Tuệ kinh ngạc, thần sắc có biến hoá lớn, mắt đen láy đầy ngưỡng mộ nhìn Huyết Thần Hy nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh trở về bộ dáng thường ngày, người ngoài không biết, chỉ có Âu Dương Giai Tuệ biết, trong lòng nàng đang nhảy dựng lên khi gặp được một Trận Sư siêu ngầu đến như vậy, đúng là tâm hồn thiếu nữ mới lớn, dù bề ngoài có thục nữ, nhã nhặn, ổn trọng như thế nào thì cũng chỉ là lớp bọc hình tượng che mắt mọi người mà thôi.
- Ngươi... ngươi...
Tần Sở Ngôn run tay chỉ vào người Huyết Thần Hy, lắp bắp nói, biểu hiện có phần e dè bởi hôm nay không hiểu sao lại đem theo bên người ít hộ vệ như vậy, chứ mọi lần xuất môn đều mang theo sáu tên lận. Đúng là đi đường không coi ngày mà!.