Huyết Thần Hy đi đến một bàn trống gần cửa sổ, ngồi xuống, trên bàn có sẵn thực đơn, Huyết Thần cầm lấy, thong thả lướt từng dòng xem món.
- Ở đây món nào ngon nhất?.
Huyết Thần Hy buộc miệng hỏi một câu, trong đây có rất nhiều món ăn, Huyết Thần xem tên mà loá cả mắt.
- Thưa quý khách, Hoàng Hoa Lâu nổi tiếng với món vịt quay Hoàng Hoa, sườn xào chua ngọt và lẩu dê.
Tiểu nhị không chần chừ suy nghĩ mà ngay lập tức trả lời. Đây là bộ ba món được gọi nhiều nhất hàng tháng, đứng thứ hạng cao trong thực bảng của tửu lâu.
- Gà nướng, gà hầm, cá hấp, bánh Quế Hoa, mỗi thứ một phần và một bình trà thượng hạng.
Huyết Thần Hy đóng thực đơn để lại chỗ cũ.
- Vâng, quý khách đợi một chút sẽ có ngay.
"Hỏi món nào ngon nhất rồi không gọi, lại đi gọi món khác?" Tiểu nhị khó hiểu nhưng rất mau ứng biến tác phong chuyên nghiệp, ghi chép vào sổ, nhanh chóng trở vào trong bếp, đưa cho ngự trù chuẩn bị.
Huyết Thần Hy đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới đường, vô tình có một nữ nhân lọt vào tầm mắt "Máu tinh khiết 90%" Huyết Thần Hy giương lên khoé môi, sắc mặt không rõ ý vị.
Nàng ta khí chất ôn nhu cực điểm, diện một thân váy màu đen như đoá hoa hồng chớm nở giữa màn đêm. Giọng nói thanh thoát, ngọt ngào tựa lông vũ. Tóc đẹp thắt nơ bởi dây băng gấm, được vén qua một bên vai, để lộ ra một bên cổ trắng ngần, mịn màng. Nam nhân nào hễ nhìn thấy khó mà khắc chế du͙© vọиɠ, xinh đẹp nhưng quanh thân toàn gai góc, khó mà có được lòng mỹ nhân. Nàng không ai khác chính là Âu Dương Giai Tuệ.
Hai ngày nay Âu Dương Giai Tuệ đến Mã Hình Kỳ để dò la xem tu vi của Bà La Mặc Ca đạt cấp nào rồi, nhưng chẳng có thông tin hữu ích gì, bởi lẽ hắn không có ở đây, nghe nói đi lịch lãm ở đâu ấy mà chưa có trở về, chuyện này làm Âu Dương Giai Tuệ lo lắng, sốt ruột hơn về trận đấu sắp tới.
Cảm nhận được có một đạo ánh mắt nhìn trộm mình, Âu Dương Giai Tuệ ngước nhìn lên nơi cửa sổ trên tửu lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Nàng đảo mắt trở về, gương mặt không biểu tình cùng một nữ nha hoàn bước vào trong.
Trên này tiểu nhị đã dọn món lên, Huyết Thần Hy dùng đũa lừa xương cá ra, rồi lại dùng tay xé thịt gà, để chúng sang một cái dĩa riêng cho tiểu hồ ly ăn. Động tác nhanh nhẹn nhưng không vì thế mà lỗ mãng, trái lại thoát tục, đẹp mắt đến lạ thường.
Lấy trong nhẫn trữ vật ra một Tẩy Phù phẩy lên tay để vệ sinh, Huyết Thần ưa sạch sẽ nên việc dùng khăn ướt để lau, mặc dù có sạch thật, nhưng mùi thức ăn vẫn còn bám trên tay, Huyết Thần không thích điều đó.
Âu Dương Giai Tuệ nhìn một màn này, trong lòng thầm nghĩ người này thật phung phí.
Người dùng Tẩy Phù phần lớn thuộc gia tộc giàu có lắm tiền hoặc chính họ là Phù Sư dư khả năng luyện ra, dùng Tẩy Phù để tẩy rửa thân thể thay vì trực tiếp tắm rửa, còn đằng này chỉ để làm sạch tay, quá lãng phí rồi còn gì.
Diện mạo người này bị một thân áo choàng che khuất, lòng Âu Dương Giai Tuệ sinh hiếu kỳ, chân vô thức tiến đến gần.
- Tiểu thư.
Tỳ nữ khẽ gọi nhắc nhở tiểu thư "Chẳng phải bàn đó có người ngồi rồi sao?".
Âu Dương Giai Tuệ quay đầu, bắn ánh mắt ra hiệu tỳ nữ im lặng không được ý kiến.
Tỳ nữ thắc mắc, lòng đầy khó hiểu nhưng tiểu thư đã ra lệnh, thân làm nô tỳ không được cãi.
- Xin hỏi các hạ có thể cho tiểu nữ ngồi cùng không? Những bàn khác hết chỗ trống rồi.
Âu Dương Giai Tuệ đứng trước bàn của Huyết Thần Hy, cúi nhẹ đầu chào hỏi.
Huyết Thần Hy thầm cười trong lòng với lý do củ chuối đó, cô không cần quay đầu nhìn cũng biết còn tới bốn năm bàn trống ở kia.
"Tiểu thư có phải bị chạm mạch rồi không, sao lại nói năng lộn xộn như thế?" Tỳ nữ tự hỏi trong lòng chứ không dám nói thẳng ra, yên lặng đứng kế bên chủ tử.
Huyết Thần Hy chẳng nhìn cũng chẳng đáp, nói chung chẳng hề quan tâm đến sự hiện diện của Âu Dương Giai Tuệ làm tỳ nữ đi theo sinh khí trong lòng.
- Mỹ Mỹ ra ăn này.
Huyết Thần Hy cho phép tiểu hồ ly chui ra.
"Mỹ Mỹ?" Dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Âu Dương Giai Tuệ, nàng nghi hoặc nhìn.
Tiểu hồ ly trông chờ nãy giờ cuối cùng cũng được ăn rồi, mừng rỡ phóng ra, đứng trên mặt bàn.
- Ngao~.
Tiểu hồ ly ngoắc đuôi cao hứng, Huyết Thần Hy đẩy cái dĩa thịt sang, tiểu hồ ly liền cúi đầu ăn đáo ăn để.
Âu Dương Giai Tuệ lần đầu nhìn thấy loài vật lông mướt rượt lại còn dễ thương đến như vậy, tò mò mà đánh ánh mắt nghiên cứu quan sát. Tự nhiên ngồi vào bàn mặc dù chưa có sự cho phép. Đối phương im lặng tức là đồng ý ngầm rồi chứ gì nữa.
Tỳ nữ còn hơn thế nữa, cặp mắt bao phủ bởi trái tim màu hồng chiếm phần lớn tròng trắng, bộ dáng cuồng sủng nhìn chăm chăm tiểu hồ ly, nếu không phải còn có tiểu thư ở đây, tỳ nữ đã nhào đến, ôm tiểu hồ ly vào lòng, cưng nựng cho đã cái tay.
- Mỹ Mỹ nhìn rất dễ thương, không biết là loài gì, tiểu nữ chưa từng thấy qua, không biết các hạ có thể giải đáp thắc mắc này không?.
- Phải đó, nhìn rất giống mèo nhưng cũng giống cáo, còn có bốn đuôi nữa, tiểu thư, đây là lần đầu nô tỳ nhìn thấy thú cưng hình dáng như này.
Tỳ nữ không kìm chế được, phát cuồng nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Thanh Thanh không được hồ nháo.
Thanh Thanh bị la rầy oan uổng, ấm ức mà im lặng, quy quy củ củ đứng phía sau lưng Âu Dương Giai Tuệ.
- Xin lỗi các hạ, nô tỳ của tiểu nữ tính tình đơn thuần, nghĩ sao nói vậy, mong các hạ đừng để bụng.
Âu Dương Giai Tuệ la rầy như vậy chứ không có ý trách móc Thanh Thanh, chỉ tại còn chưa biết người ngồi trước mặt là người như thế nào nên từng lời nói phải thật thận trọng.
- Mỹ Mỹ thuộc chủng tộc hồ ly.
Huyết Thần Hy ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt không nóng cũng không lạnh, nhàn nhạt nói. Mặc dù Huyết Thần đã thả lỏng cơ mặt nhưng người khác nhìn vào lại thấy thần thái lạnh lùng cùng cao ngạo, khó mà tiếp cận bắt chuyện làm quen.
- Hồ ly! Quả thật tiểu nữ đã được mở mang tầm mắt, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào? Tiểu nữ gọi là Âu Dương Giai Tuệ.
Âu Dương Giai Tuệ kinh hỉ khi được diện kiến gương mặt của Huyết Thần Hy, xinh đẹp đến hoàn hảo trên từng đường nét.
Do bàn ăn gần cửa sổ, ánh sáng chiếu vào có thể thấy rõ gương mặt của Huyết Thần ra làm sao. Đôi mắt hai màu toả sáng như vì sao tinh tú trên trời khiến Âu Dương Giai Tuệ bị cuốn sâu vào, không thoát ra được.
Huyết Thần Hy nhìn một bên cổ trắng ngần của nàng, thấy được xương quai xanh tinh xảo, mắt Huyết Thần khẽ dao động "Đã 3.000 năm chưa hề cắn vào cổ của một ai, cảm giác tuyệt vời đó mình sắp quên mất luôn rồi."
Dù sao thì bản năng Ma Cà Rồng vẫn tồn tại trên người Huyết Thần, cắn uống trực tiếp như vậy cảm giác sảng khoái hơn nhiều, máu được bảo quản trong bình mặc dù giữ được lâu nhưng vị đã bị phai nhạt ít nhiều, không gì qua khỏi bằng việc dùng răng nanh cắn trực tiếp vào cổ con mồi.
- Huyết Thần Hy.
Huyết Thần Hy hé mở môi, âm lượng trong miệng chỉ có mình cô nghe thấy.
"Họ Huyết cũng thật lạ mà." Âu Dương Giai Tuệ lặp lại cái tên Huyết Thần Hy, khắc ghi trong trí nhớ. Mặc dù Huyết Thần Hy nói rất nhỏ nhưng Âu Dương Giai Tuệ có thể nhìn ra được khẩu hình miệng mà chắc rằng đó chính là tên của người này.
"Ọt ọt ọt."
Bụng réo lên, Âu Dương Giai Tuệ đỏ mặt ngượng ngùng, nàng thật muốn tìm một cái hố để chui xuống trốn.
Huyết Thần Hy đẩy dĩa bánh Quế Hoa về phía Âu Dương Giai Tuệ, tuy không nói nhưng nhìn động tác cũng nhận ra được là đang mời nàng dùng.
- Đa tạ Hy tỷ.
Âu Dương Giai Tuệ lén nhìn biểu hiện của Huyết Thần lại bắt gặp Huyết Thần Hy đang nhìn mình chằm chằm, nàng vội vàng giải thích.
- Giai Tuệ có thể gọi Hy cô nương là Hy tỷ không? Nhìn Hy cô nương rất trẻ, chắc tuổi cũng tầm 20 nhỉ? Năm nay Giai Tuệ chỉ mới 16 tuổi thôi.
Huyết Thần Hy không nói gì, chỉ nghĩ "Mình đã sống 5.000 năm mà bây giờ lại được một tiểu cô nương đoán tầm 20 tuổi, có chút buồn cười." Nếu bây giờ mở miệng đính chính chắc gì có ai tin, nói cô bị tâm thần hoặc xem cô là yêu quái cũng không chừng.
- Hy tỷ không nói gì tức là đồng ý rồi nhé.
Âu Dương Giai Tuệ tự suy diễn nói, vui vẻ cầm khối bánh lên thưởng thức mùi vị độc nhất chỉ có tại Hoàng Hoa Lâu, cử chỉ từ tốn đúng chất tiểu thư được dạy dỗ lễ phép từ nhỏ.