"Giang Dĩ Hằng, anh làm gì vậy? Anh lại muốn cướp lon Coca của tôi! Chúng ta đã chia tay, anh vẫn muốn quản tôi sao?"
Nhìn thấy báu vật mà mình vẫn luôn mơ đến bị giật mất, Cam Điền dùng hết sức nhảy lên cao để lấy.
Vẻ mặt của người đàn ông nhẹ nhàng, anh cụp mắt xuống, cắm một cái ống hút vào trong lon, sau đó đưa lại cho cô.
"Giang Dĩ Hằng..."
Cam Điền gọi tên anh, không biết anh làm vậy là có ý gì.
Giang Dĩ Hằng không thích cô uống Coca, mỗi lần thấy đều ném vào thùng rác, cô chỉ có thể lén lút trốn đi uống.
"Về sau nhớ uống bằng ống hút."
Anh còn nhớ năm thứ tư đại học, anh đưa cô đến phòng khám nha khoa để khám sâu răng, khi được bác sĩ yêu cầu điều trị tủy răng, cô đã khóc òa lên, trông vô cùng tội nghiệp.
Vì vậy sau đó anh hạn chế cho cô uống đồ ngọt, lo lắng răng cô sẽ bị sâu.
Cam Điền đặt bánh mì, Coca, sữa, mì gói, thịt spam, tất cả để trước ngực của mình, phân chia thức ăn với người đàn ông.
"Giang Dĩ Hằng, tôi sẽ lấy những thứ này, còn lại rau và thịt thì cho anh. Phân chia như vậy là rất công bằng, không cần cảm ơn tôi.”
Giang Dĩ Hằng liếc nhìn hai thứ nguyên liệu trên bàn, rõ ràng là cô không nấu được thịt, cũng không thích ăn rau nên mới đưa cho anh.
Cam Điền chột dạ, sợ anh sẽ biết được suy tính của mình, ôm đồ muốn chuồn đi, nhưng lại nghe thấy một giọng nói từ tính hờ hững:
"Tôi không cần."
Cô đảo mắt nhìn bóng lưng cao gầy của anh, lúc này còn giả bộ không cần, sau này anh có muốn cũng không còn.
Cam Điền phân loại thịt và rau rồi đóng gói cho bà Vương.
Sau bữa tối, ở cửa phòng 302.
“Là Cam Điềm đó à.” Bà Vương mỉm cười đẩy cánh cửa sắt màu xanh lá cây ngoài cùng ra, giọng nói truyền từ bên trong phòng.
“Chào bà Vương, cháu mang cho bà mấy thứ rau thịt. Cháu ăn không có hết.” Cam Điền ngoan ngoãn nói, sau đó đưa cho bà một túi thức ăn.
Bà Vương không từ chối mà cầm lấy túi: "Thanh niên như mấy đứa không biết nấu ăn đúng không? Vậy thì ngày mai bà làm xong sẽ gọi cháu xuống ăn cơm."
“Không cần đâu ạ, bà Vương, bà cứ giữ đi, cháu có đồ ăn rồi.” Cam Điền lắc đầu, cô chỉ là lo cho bà Vương thiếu đồ ăn nên mới đặc biệt đem đến.
"Bà già như bà cũng không thể ăn nhiều, đến lúc đó để bà làm giò hầm cùng cánh gà rán cho cháu. Có thích không?”
Dưới sự mê hoặc của những chiếc giò hầm và cánh gà rán, Cam Điền nhanh chóng bị hạ gục, vội vàng đáp: "Cháu thích lắm ạ!"
Sau khi nói xong, lông mày cô không khỏi nhíu lại.
“Cam Điền, cháu bị sao vậy?” Bà Vương quan tâm hỏi.
Cam Điền cúi xuống xoa xoa mắt cá chân, hai lông mày mảnh mai càng nhíu sâu hơn: "Lúc xuống cầu thang cháu sơ ý bị trật chân một cái, bây giờ có hơi đau."
"Ừ, chờ bà một chút."
Một lúc sau, Cam Điền ngạc nhiên nhìn bà Vương mang ra một cái lọ thủy tinh, bên trong là một vài vật thể dài hình dáng kỳ lạ được nhúng trong chất lỏng màu nâu sẫm.
"Cái này là gì vậy ạ?"
"Rượu long cốt."
Cam Điền cầm lấy cái bình nặng, nhìn vào bên trong, tò mò hỏi: "Rượu long cốt là gì, có phải là xương đầu của con rồng không ạ?"
"Bà cũng không biết. Chỉ là, ông nhà bà uống cái này, trở nên rất khỏe mạnh, tay chân cũng rắn chắc."
Bà Vương có chút ngượng ngùng nói, hai mắt nhàn nhạt ửng hồng.
“Vậy thì bà Vương, cái này dùng bên ngoài hay uống vậy ạ?” Cam Điền nghiên cứu bình thủy tinh.
"Hãy thoa nó lên vùng bị đau trước, sau đó uống hai cốc trước khi đi ngủ. Đảm bảo ngày mai cháu sẽ không thấy đau nữa."
Nhìn thấy bà Vương vỗ ngực đảm bảo, Cam Điền vội vàng cảm ơn, cầm rượu long cốt quay lại phòng 602.