Bị Cách Ly Ở Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 15: Dĩ Hằng, tôi nóng quá…

Bầu trời đêm quang đãng, những ngôi sao đang lung linh tỏa sáng.

Sau khi tắm rửa xong, Cam Điền lấy một ít rượu long cốt vào lòng bàn tay, đưa sát mũi ngửi, có mùi gừng kỳ dị.

Cô xoa rượu thuốc lên mắt cá chân, xoa nhẹ hai lần, mấy phút sau thật sự cảm thấy nóng như lửa đốt.

Máu huyết như sôi trào.

Chà, thật là thoải mái.

Sau đó, không nghi ngờ gì nữa, cô cầm ly lên, uống liên tiếp ba ly.

Sảng khoái!

Cam Điền ợ một cái, ôm gấu bông, mãn nguyện ngủ trên ghế sô pha, không thèm đắp chăn.

Trong phòng, Giang Dĩ Hằng đang có một cuộc họp video.

Đột nhiên, một giọng say rượu rêи ɾỉ truyền đến: "Dĩ Hằng, tôi nóng quá..."

Giang Dĩ Hằng lập tức khép máy tính lại, nhìn qua, liền thấy đai của chiếc váy ngủ trên người cô đã bị xộc xệch, dây đeo trên vai phải rơi xuống khuỷu tay, lộ ra gần hết hình dáng đôi gò bồng đào trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, làn mi cong khẽ lay động.

Đây là say rượu sao? Nhưng cô lấy rượu ở đâu ra.

Giang Dĩ Hằng nhíu mày.

Ở nhóm chat cuộc họp, việc Giang Dĩ Hằng khép máy tính lại để che giấu ai đó trực tiếp nổ ra cuộc tranh luận.

"Phòng điều hành: Có phải có phụ nữ trong nhà giám đốc Giang không? Hay là tôi nghe nhầm?"

"Phòng điều hành: Tôi cũng nghe, giọng điệu mềm mại như vậy mà, hình như là say rượu, không nghĩ tới anh ấy bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nóng bỏng.”

"Phòng điều hành: Lần trước Triệu Y Y đến công ty của chúng ta, anh ấy đối với cô ấy thờ ơ như vậy, tôi còn tưởng rằng anh ấy rất đặc biệt! Mù quáng rồi, hóa ra là tôi đã lầm."

"Phòng điều hành: Dù sao cũng là đàn ông, không có gì đáng ngạc nhiên, đều đang độ tuổi sung sức, sao có thể tịnh tâm (ngoáy mũi)"

"Phòng kỹ thuật: Mấy người rảnh rỗi đi tám ha!”

"Phòng điều hành: “Các thành viên đều im lặng."

"Phòng sản phẩm: Cái gì vậy? Tôi vừa mới vào liền thấy thông báo của cuộc họp, sao mấy người không ai trả lời tôi?"

"Phòng điều hành: Giả chết"

"Phòng kỹ thuật: Giả chết +2"

...

Cam Điền như một con gấu túi, tay chân không kiểm soát được mà cọ vào người Giang Dĩ Hằng.

“Say rượu?” Giang Dĩ Hằng nhìn chiếc đai váy ngủ đang buông lỏng của cô, cổ họng vô thức thắt lại.

Cam Điền mơ màng, không quan tâm tay mình đang ôm chặt cổ anh, đôi chân dài trắng nõn bám lấy thắt lưng rắn chắc, đầu dựa vào l*иg ngực to lớn của Giang Dĩ Hằng.

"Tôi khát, thấy nóng nữa, ưʍ... Tôi phải làm sao bây giờ, Dĩ Hằng?"

Giang Dĩ Hằng mặt lạnh kéo cô ra khỏi người mình, đưa cô đến phòng khách, chỉ thấy trên bàn cà phê có một cái lọ thủy tinh còn một nửa, bên trong ngâm nhung hươu, dê, ngựa đã được lột sạch, một nửa số rượu màu nâu đã vơi đi.

Cô thực sự đã uống rất nhiều rượu nhung, chẳng trách lại trở thành dáng vẻ ‘đàng hoàng’ như bây giờ.

Giang Dĩ Hằng muốn đi đến chỗ máy tính để kết thúc cuộc họp, nhưng lại bị tay chân Cam Điền bám víu không cho đi.

“Anh muốn đi đâu vậy?” Cam Điền nghi ngờ hỏi, cô chớp chớp đôi mắt nai.

"Chờ tôi ba phút."

Giang Dĩ Hằng lấy một chiếc cà vạt màu xám đậm ra rồi trói tay Cam Điền vào đầu giường.