Rất nhiều chuyện ấm áp đã xảy ra trong thời gian cách ly.
Ví dụ, các cư dân của khu phố tự dựng một giá đỡ yêu thương, rất nhiều người sẽ để thức ăn thừa lên giá, thậm chí ngay cả đám trẻ con cũng sẽ đóng góp đồ ăn nhẹ và đồ uống yêu thích của chúng lên đó.
Chiếc kệ nhỏ mỗi lúc một đầy, đều là thiện chí giữa những người hàng xóm. Ai cũng có ý thức, lấy cái này sẽ thêm vào cái khác, tuyệt đối không bao giờ tham lam mà bỏ trống cái giá.
Cam Điền xuống lầu xét nghiệm, đi qua giá đỡ yêu thương, sẽ luôn có một dòng điện ấm áp chảy qua tim cô, đôi mắt háo hức nhìn mấy lon Coca trên giá.
Thực sự rất muốn uống!
Hai ngày nay, cô lợi dụng Giang Dĩ Hằng đi ra ngoài làʍ t̠ìиɦ nguyện, lén lút ăn cơm anh để lại, sẽ không thấy đói nữa, nhưng cơn khát axit cacbonic cứ như hàng vạn con ngựa rống lên, phi nước đại, móng của chúng sắp đạp nổ tung lên não cô.
Tuy nhiên, cô bây giờ đích thực là giai cấp vô sản, ngoại trừ thân thể và tâm hồn ra, thì chẳng có thứ gì có thể trao đổi được.
[Cây phượng tím ở trường trung học số 1 Tây An đã nở rồi, những bông hoa gắn liền với sự lãng mạn đầu hè này cùng chia sẻ với mọi người nhé. Hết giờ học, lão Cam đã chở tôi về, nhìn hai bên thái dương của ông ấy tái nhợt, bóng lưng chăm chỉ, tôi tự hỏi mình có cần giảm cân không.]
Cam Điền mở danh sách bạn bè, nhìn những bông hoa giống thác nước màu xanh tím, một người phụ nữ đeo kính vàng, cười toe toét đầy nghệ thuật trước ống kính, mang theo một túi lớn bánh bao thịt vừa mua từ căng tin.
Cô liền tấm tắc khen ngợi, cười nịnh nọt [Mẫu thân vô cùng xinh đẹp, hơn hẳn Đường quý phi, tại sao phải tự chê chính mình?]
Trong vòng hai phút, Cam mẫu thân liền lập tức gọi một cú điện thoại qua, vui vẻ nói dạo này bà đã đổi mặt nạ dưỡng da mới, cho nên da mặt cũng đẹp lên mấy phần đúng không?
Cam Điền liên tục trả lời có, xem bà như khách hàng cấp sssvip mà khen ngợi một tràng, tuyệt nhiên không dám nói rằng cô đã bị cách ly ở thành phố K, còn ở nhà của Giang Dĩ Hằng.
Không phải vì cô sợ mẹ lo lắng cho mình, mà là vì sợ hãi mẹ mình bán đứng con ruột, quay sang lo lắng cho Giang Dĩ Hằng.
Nhớ lúc đó cô chia tay Giang Dĩ Hằng, cha mẹ không đến an ủi cô mà ngược lại, gọi điện thoại hỏi han ân cần Giang Dĩ Hằng hơn hai tiếng đồng hồ.
Cam Điền tự hỏi liệu cô có phải là chỗ cung cấp tiền điện thoại để họ gọi cho con trai ruột là Giang Dĩ Hằng đang sống ở nước ngoài.
"Mẹ sẽ không nói cho con biết, mẹ cùng cha con đi dạy đó."
Cam Điền suy nghĩ một chút rồi có lòng tốt khuyên bà: "Mẹ ơi, nếu không thì cha và mẹ mỗi người chạy một chiếc xe đạp, con sợ cha mệt..."
Chưa kịp nói xong, cuộc gọi đã bị cắt đứt bởi một tiếng "lạch cạch", Cam Điền nghĩ đến thân thể già nua của cha mình, thở hổn hển, lặng lẽ chắp tay cầu nguyện cho ông.
Nhóm WeChat của khu phố đang sôi nổi náo nhiệt, Cam Điền đi qua từng nhóm, mới biết là phát lương thực dự trữ!
Cô mở cửa, bế thùng xốp màu trắng trước cửa như báu vật vào nhà.
"Một cái chân giò tươi, một túi cánh gà to, rất nhiều rau, cả một thùng sữa Terensu, 5 gói mì cay, bánh mì Panpan, ba hộp thịt Spam, hai hộp trứng gà, bột mì, quýt và cam… Wow, còn có hai lon Coca, loại Coca-Cola yêu thích của cô."
Cam Điền như nhặt được báu vật, cầm hai lon Coca lên, vui mừng đến mức xoay vòng vòng.
"Tổ quốc không quên ta, chính quyền không quên ta! Cam Điền ta tràn trề nhiệt huyết sống lại, ta yêu tổ quốc, la la la la la..."
Cô nóng lòng lấy cái ly, đi đến máy làm đá của Giang Dĩ Hằng để xúc đá, mở nắp lon, một làn bọt khí dễ chịu của carbon dioxide bốc lên từ miệng lon.
Chất lỏng màu caramel chảy ra thành ly, Cam Điền đang định tận hưởng cảm giác sung sướиɠ tột độ do carbon dioxide mang lại, đã thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay to, đột ngột lấy lon nước của cô đi.
Cam Điền giận dữ quay lại, trừng mắt nhìn vẻ mặt như tảng băng ngàn năm không đổi của Giang Dĩ Hằng.