Lo sợ người đàn ông đó sẽ quay trở về, Cam Điền nhanh chóng cầm đũa lên, liều mạng ăn.
Ngay khi cô đang hùng hổ mà ngấu nghiến đồ ăn, Thạch Thiến gọi video cho cô.
Trên màn hình điện thoại, Thạch Thiến vừa sơn móng tay màu đỏ tươi, vừa nhìn cô: "Tiểu Điềm Điềm, mình còn đang lo lắng cho cậu. Không ngờ tới cậu sống cũng không tệ lắm, còn ăn cơm thịt bò. Ở đâu có?”
“Mình tự làm.” Cam Điền lau miệng, dõng dạc trả lời.
Thạch Thiến chu miệng thổi vào móng tay một cách quyến rũ, cô ấy nheo mắt cười hỏi: "Mình nói đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cậu ngủ với anh ta chưa?"
"Ngủ? Khụ khụ khụ ..." Hạt cơm suýt chút nữa làm tắc đường ống thở, khuôn mặt Cam Điền đột nhiên đỏ lên.
Cô hét vào mặt người phụ nữ trên màn hình điện thoại: "Thạch Thiến, cậu đang suy nghĩ bậy bạ gì đó hả?"
"Không có sao?"
Thạch Thiến nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đôi mắt mở to hơn, nghi ngờ nói: "Trong khoảng thời gian cách ly này, hai người ngày đêm đối mặt với nhau, còn chưa lăn giường cùng nhau sao? Được rồi, anh ta là Liễu Hạ Huệ tái thế, cho nên mới kìm chế tốt như vậy."
"Mình nói rồi, Tiểu Điềm Điềm, cậu phải biết nắm bắt cơ hội, ôm lấy chân của Giang Dĩ Hằng, sau này không chừng có thể cùng anh ta đi rung chuông ở Nasdaq. Dù sao, cũng nên ngủ với trai đẹp vài đêm, có thể vơi bớt nỗi cô đơn, cậu cũng chẳng mất mát gì. Anh ta có được hay không, cũng chỉ có mình cậu hiểu rõ nhất!”
"Thôi đi, anh ta mà đến Nasdaq để rung chuông á, mình nghĩ anh ta nên đến một ngối miếu trong rừng gõ mỏ đi thì hơn. Nghèo đến mức bàn cà phê trong phòng khách còn phải sửa lại để dùng tiếp đấy.”
Cam Điền sau khi nói xong, không quan tâm tới vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu của Thạch Thiến ở phía bên kia, chỉ cảm thấy có chút bối rối, ngay lập tức tắt cuộc gọi video.
Làn gió nhẹ thổi qua làm lay động chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác treo trên ban công của người đàn ông.
Cam Điền vô tình liếc nhìn chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, nghĩ đến chỗ phồng nóng ở giữa lớp vải trên thân thể người đàn ông.
Anh từ phía sau ôm lấy cô trong vòng tay, cắn vào tai cô rồi nặng nề thở dốc...
Nghĩ đến đây, trên mặt Cam Điền bỗng chốc đầy vẻ xấu hổ.
Thảo nào người ta nói ăn no liền nghĩ bậy, thực sự là cô ăn quá no rồi nên mới không kìm nỗi ham muốn.
"Cam Điền, mày với anh ta đã chia tay rồi. Không được suy nghĩ mấy thứ này nữa, trở về Bắc Thành, sẽ có vô số con chó nhỏ vẫy đuôi theo đuổi mày!"
Cô vỗ vỗ khuôn mặt xấu hổ của mình, cụp mắt xuống tiếp tục vui vẻ ăn cơm bò và canh tía tô của Giang Dĩ Hằng.