Quan Chỉ Huy Cô Bị Bắt Hiến Thân

Chương 2.1: Không biết xấu hổ

“Làm phiền một chút, năm giờ chiều tuần trước, có phải cậu mang người đánh nhau ở đường Đường Thủy không?” Cô gái cười híp mắt hỏi.

Ares ngơ ngác một lát, hắn gian nan nhớ lại một lát, mơ hồ có chút ấn tượng, nói: “Đúng vậy.”

Cô gái nhỏ híp đôi mắt mèo.

“Vậy thì tốt rồi.” Cô nói.

Giây sau, cô vung lên một cú đấm.

Thời điểm đó mặc dù Ares còn chưa thức tỉnh hệ thống thú nhân, đã đánh cả khu vực phía Đông không có đối thủ. Nhưng lúc hắn đối mặt với Đồng An lại cảm thấy đau đầu, mặc dù sức mạnh không đủ, nhưng thắng ở linh hoạt đa biến. Lúc bắt đầu Ares còn muốn nhường cô. Bọn họ rất nhanh vật lộn với nhau, giống như hai con chó hung dữ.

Cuối cùng bọn họ bị giáo viên chủ nhiệm nghe tin nhanh chóng đến kéo ra, giáo viên chủ nhiệm nhìn hai người bọn họ, lộ ra biểu cảm đau đầu.

Ares phun ra một ngụm máu bên cạnh, dưới xương sườn của hắn chắc chắn bị bầm rồi, tận mấy chỗ còn lờ mờ đau. Đồng An có vẻ cũng không tốt hơn là bao, cô xoa bụng dưới của mình hít một tiếng nhỏ, thân trước hở một chút, mái tóc bù xù, giống như một đứa nhỏ điên.

Giáo viên chủ nhiệm thở dài: “Bạn nhỏ Đồng An, lần này vì sao lại đánh nhau?”

Đồng An nhìn Ares, lớn tiếng nói: “Cậu ta đánh chị của em, em chỉ muốn đánh trả!”

“Em không có.” Ares lạnh lùng nói, “Ngay cả chị của cô ấy là ai em còn không biết.”

“Vậy cậu còn đánh chị ấy?”

“Tôi không có.” Ares cũng khó chịu, hắn nhìn chằm chằm Đồng An, cô buộc lại tóc, băng đô màu đỏ trên đỉnh đầu bay phất phới. Hắn nhìn cái màu sáng đó mà toàn thân đều đau, trong lòng như lửa đốt.

“Đồng An.” Hắn nói: “Tôi nhớ cô rồi.”

Cô gái nhỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Tôi cũng nhớ kĩ cậu rồi.”

Thế là hai người bắt đầu cuộc chiến kéo dài vĩnh viễn.

Đồng An rút tay của mình ra ngoài, không rút ra được.

Cô ngẩng đầu lên, Ares đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt của hắn màu vàng sáng trong, lúc nhìn Đồng An giống như con thú nhìn chằm chằm con mồi của mình, trong mắt là một mảnh màu tối thâm trầm.

Bầu không khí hơi ngưng trệ một chút.

Ares thả lỏng tay trước khi Đồng An vươn tay đẩy hắn, hắn vô thức nghiền đầu ngón tay một chút, nói: “Cô biết cô bị đày ra tiền tuyến làm gì không?”

“Người an ủi.” Đồng An nhẹ nhàng nói: “Ở thời kỳ thú nhân mất bình tĩnh tiến hành an ủi bọn họ, phòng ngừa xuất hiện bạo loạn quy mô lớn.”

“Vậy cô biết an ủi phải làm cái gì không?”

“Tôi biết.” Đồng An nói: “Phải giao phối với các cậu.”

Cô nhìn hắn, lộ ra một nụ cười.

Nụ cười rất Đồng An, vân đạm phong kinh, phóng khoáng tươi sáng, không đặt cái gì vào mắt.

Ares giống như bị nụ cười này làm bị bỏng, chợt đứng dậy: “Không biết xấu hổ.”

Hắn lạnh giọng nói: “Trước kia cô nói với tôi, cô muốn trở thành một quan chỉ huy, trở thành một quan chỉ huy nhân loại đầu tiên, chứ không phải muốn làm một kỹ nữ.”

Đồng An thở dài một hơi, lại muốn đánh nhau với hắn, cô sờ đến xiềng xích trên mắt cá chân mình, dùng huyền thiết quý báu được cất giấu của hoàng thất, có thể áp chế tinh thần lực và thể lực xuống dưới cấp B.

“Tùy ý cậu.” Đồng An nhún vai: “Tôi cũng không kêu cậu “làm” tôi”

Cô nói: “Một quân đoàn nhiều anh đẹp trai như vậy, tôi còn không vừa mắt cậu cơ.”

Cô xoay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghe thấy cửa đóng “rầm” một tiếng, giống như cố ý tạo ra một âm thanh rất lớn.