Đồng An rất lâu chưa được ngủ ngon như vậy.
Thứ khôi phục đầu tiên là xúc giác, cô nằm trên chiếc gối mềm mại, cảm giác tơ lụa mềm mại dán vào má của cô, sau đó là cảm giác kéo nhè nhẹ, giống như có người cuộn mái tóc của cô, dùng ngón tay chơi đùa một cách buồn chán.
Đồng An nửa tỉnh nửa mê hơi nhíu mày, sau đó chụp tay bàn tay đó, đè xuống dưới đầu của mình.
Đừng nhúc nhích. Cô nghĩ, ngày mai còn phải dậy sớm đi học –
Đi học? Đi học cái gì? Cô không phải sớm đã tốt nghiệp rồi sao?
Khoảnh khắc đó, Đồng An từ nửa tỉnh nửa mê chợt kinh ngạc. Cô theo bản năng bày ra tư thế tấn công, tay phải đặt sau eo chạm vào khẩu súng.
Sờ trống rỗng.
Không chỉ khẩu súng sau eo không còn, hai dao găm gắn sau chân cũng không còn, càng không cần nói thuốc độc đặt trong dây buộc tóc và ám khí giấu trong đồng hồ. Sau khi hoảng hốt trong giây lát, Đồng An mới chậm rãi nhìn người trước mặt.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, mái tóc màu đỏ, trên cánh tay của áo tay ngắn lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, hắn quyết đoán ngồi trên ghế, đôi mắt màu vàng lạnh lẽo nhìn Đồng An, đó là đôi mắt của loài vật, giống như thủy tinh vô cơ.
Hắn cười một cái, hỏi: “Đồng An, cô ngủ có ngon không?”
Đồng An im lặng một lúc, lộ ra nụ cười sáng lạn, vừa nói vừa không để ý sờ một bên kia của giường: “Ai ya, đây không phải Ares sao? Chúng ta thật sự rất lâu không gặp, cũng không biết gần đây cậu sống có tốt không—“
Người đàn ông vươn tay nắm lấy cổ tay của Đồng An, ấn tay của cô lên giường.
“Tôi rất nhớ cậu.” Hắn bình thản nói, “Sau khi cậu phá hủy cơ giáp của tôi.”
Đồng An và Ares là kẻ thù cũ.
Hệ học năm năm của trường Quân Sự Đế Quốc, Đồng An và Ares đã đánh hết bốn năm, từ lớp bắn súng đến lớp cơ giáp, từ kỳ thi cuối khóa đến cuộc thi cấp học viện. Mặc dù muôn vàn khó khăn, nhưng lúc tốt nghiệp cuối cùng, Đồng An còn thành công tốt nghiệp với thành tích tốt nhất lịch sử với tám môn xuất sắc một môn giỏi, hung hăn vả mặt người ủng hộ “Nhân loại là chủng tộc thấp kém”, khiến trên mặt một đám hoàng thân quốc thích cùng trường đều u ám.
Con người Đồng An phóng khoáng, xấu miệng, ăn mềm không ăn cứng, trừ chị gái của cô ra thì không thèm quan tâm tới ai. Bốn năm ở trường, người đắc tội có thể gia tăng liên tục, lý do duy nhất mà thành công sống sót đến khi tốt nghiệp chính là không ai có thể đánh thắng cô. Không ai biết trong thân thể của cô gái phương đông này làm sao lại có thể có năng lượng lớn như vậy, có thể cứng rắn với thú nhân không rơi xuống hạ phong.
Trong đám đối thủ một mất một còn của Đồng An, Ares là một sự tồn tại khá đặc biệt.
Bởi vì Ares làm Đồng Tâm Vũ, chị gái của cô bị thương.
Nói ra cũng là do Đồng Tâm Vũ xui xẻo. Ngày đại tiểu thư thi đỗ vào trường Quân Sự Đế Quốc tâm trạng tốt, tâm huyết dâng trào muốn đi bộ về nhà. Trên đường đυ.ng phải hai thiếu niên kết bè kéo phái đánh nhau, lúc vội vã đi ngang qua bị vạ lây, không biết bị ai đánh lên bả vai, để lại một vết bầm tím to bằng nắm tay.
Lúc đó Đồng An vẫn là một bạn nhỏ lên sơ trung, không biết cuộc chiến giữa biên giới đế quốc và người Trì Giới, cũng không biết khác biệt giữa thú nhân và nhân loại, cũng không nghĩ đến tương lai của mình, chỉ biết chị gái bị người ta bắt nạt.
Đồng An nghĩ, mình phải báo thù cho chị.
“Cậu tên Ares phải không?”
Ares ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái nhỏ, vóc người mảnh khảnh, trên mặt còn mang nét ngây thơ, trông có vẻ mười ba hoặc mười bốn tuổi. Hắn dựa vào tường, buồn chán nghĩ, lần này lại là chiêu trò gì đây?
Hắn ngửi được mùi thơm ngọt lịm trong không khí, thoang thoảng, nhưng rất quyến rũ, Cô gái mặc toàn màu đen, mái tóc dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc cao lên, đôi môi cười trời sinh, nhìn có vẻ luôn khẽ cười, đôi mắt mèo sáng lấp lánh dọa người.
Ares nghĩ, mình không thích kiểu này, quá ngọt.
Nếu cô ấy tỏ tình với mình, làm sao mình từ chối cô ấy đây.....
Nếu thấy hay cho Muội xin một lượt đánh giá với đề cử ở mỗi chương để Muội có động lực ra chương nhanh nhé. Yêu các nàng. Chụt~
Và nhớ đừng quên nhấn nút Theo Dõi để được xem chương Mới Nhất nha !!!