Quan Chỉ Huy Cô Bị Bắt Hiến Thân

Chương 2.2: Ngoài ý muốn

Sau khi Đồng An ăn cơm xong chạy đến đại doanh luyện binh của quân đoàn một đi dạo, cô có oán cũ với quân đoàn một, cho nên lấy khăn quàng cổ che hơn phân nửa khuôn mặt, tránh cho bị người khác nhận ra liền bị hành quyết. Cô vừa đi vừa cảm thấy gân cốt đau nhức, năm mươi roi bị quất kia giống như trực tiếp khắc vào trong xương tủy, vừa động đã đau đến gió thảm mưa sầu.

Hôm nay không biết vì sao, người trong doanh địa đều đặc biệt phấn chấn, ngắn ngủn vài phút, Đồng An đã đi ngang qua mấy thú nhân ở nguyên hình đánh nhau. Sau khi cô đá văng một con sói hoang bất tỉnh, cô thuận tay túm một thiếu niên đi ngang qua, người thiếu niên thoạt nhìn vẫn là tân binh, trên đầu lộ ra hai lỗ tai lông xù.

“Hôm nay làm sao vậy?” Cô hạ giọng hỏi, “Sao mọi người đều hưng phấn như vậy?”

Trên mặt cô che khăn quàng cổ, mái tóc xoăn ở trong mũ, giọng nói vững vàng trầm thấp, nghe ra không thể phân biệt nam nữ.

“Cậu không biết?” Người bị giữ chặt cũng hưng phấn, đôi mắt lộ ra mắt thú màu vàng, “Ngày mai bọn tôi mở lôi đài, quân đoàn một thay phiên đánh nhau trên lôi đài lớn, người chiến thắng cuối cùng có thể cùng Đồng An đại nhân, cùng Đồng An đại nhân……” Trên mặt cậu ta từng chút hiện đầy vết đỏ ửng, lộ ra một loại hưng phấn khó nhịn và ngượng ngùng.

“…… Có thể ngủ với Đồng An đại nhân.” Cậu ta nhỏ giọng nói.

Đồng An trầm mặc trong chốc lát, ấn vành nón thấp hơn một chút, thấp giọng oán giận nói: “Đồng An không phải nhân loại phản quốc bị lưu đày vào đây sao? Cô ta có gì tốt? —— tôi nghe nói, lúc cô ta chạy trốn còn đập nát vài chiếc cơ giáp của lão đại các cậu, cậu không ghi hận hả?”

Thiếu niên đó sửng sốt một chút, đột nhiên cười lên: “Cậu chưa xem video Đồng An đại nhân xuất chinh có đúng không? Cũng chưa từng thấy Đồng An đại nhân đánh người Trí Giới, ở trận chiến Clowell ấy?” Cậu ta nhẹ giọng nói, “Trong đoàn của bọn tôi, ít nhất có một nửa số người đều coi cô ấy như nữ thần, một nửa số người khác.” Cậu ta làm một thủ thế hạ lưu, nhẹ giọng nói, “Nửa đêm đối diện với ảnh của cô ấy tuốt nhiều đến nỗi bắn không ra nữa.”

Tất cả mọi người nhớ rõ một màn kia, ở trong tinh hải vô biên, cơ giáp màu trắng bạc mở ra, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao cao đứng trước đám người. Vũ trụ hoang vu mà yên tĩnh, cô vấn dây cột tóc màu đỏ là màu sáng duy nhất. Đối mặt với đại quân người Trí Giới đôi mắt rỗng, cô nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Không lui, sẽ chết.”

Kiếm trong tay cô chỉ thẳng đối diện, là tượng trưng cho kỵ sĩ trung thành kiên trinh và mọi việc đều thuận lợi.

Cô là tổng chỉ huy sứ của quân đoàn ba đế quốc, là kiếm của đế quốc, tấm khiên của đế quốc, sống lưng của đế quốc.

Đồng An lạnh lẽo một trận, ném thiếu niên qua một bên.

Cô nghĩ, quân đoàn một không hổ là quân đoàn dưới trướng Ares, cho dù kỷ luật nghiêm ngặt như thế nào, trong xương cốt đều mang theo thú tính.

Cô duỗi tay sờ dây cột tóc, nghĩ.

Không biết hiện giờ chị đến đâu rồi.

Trái lại Đồng An không để ý gì đối với đêm đầu tiên của mình, cho dù cấp bậc bị áp chế đến cấp B, cô cũng vẫn không phải dễ chọc. Nếu thật sự không thích người đó, cùng lắm thì từ chối là được, cùng lắm thì đánh một trận.

Dù sao mục đích của đại nhân là làm nhục cô, chỉ cần cô không có cảm thấy thẹn với lòng, hắn vĩnh viễn không đạt được mục đích.

Đồng An ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, lạnh lùng mà câu môi cười một chút.

Cô giật mình lại nghe thấy giọng nói của người đó, lạnh lẽo khắc cốt, giống như góc băng ngàn năm không tan.

“Đồng An, cô trung thành với ai?”

“Tôi trung thành với Đồng Tâm Vũ, chị gái của tôi, chủ nhân duy nhất của tôi.”

Giọng nói của cô khàn khàn mà vang lên, trong cổ họng ẩn chứa máu, xương gãy đâm xuyên phổi.

“Ta chỉ trung thành với một người.”

……

“Vậy cô hãy đi tiền tuyến, đi nằm dưới hầu hạ bạn thân của cô, cấp dưới của cô, trưởng bối của cô.” Người nọ lạnh lùng cười nói, “Hãy đánh cuộc đi, khi thân thể của cô ngàn người cưỡi, vạn người “làm”, cô còn có thể duy trì sự trung thành như kỵ sĩ này của cô không?”

……

“Cô sẽ mở miệng xin tôi phục chức cho cô.”

“—— tôi sẽ không.” Cô nói.

“Cô làm gì ở đây?” Một bàn tay vỗ vai Đồng An.

Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy khuôn mặt thối tha của Ares kia. Rõ ràng ngoại hình của Ares cũng coi như là vô cùng tuấn tú, nhưng hắn cố tình thích nghiêm mặt, mỗi lần thấy đều giống như có người thiếu hắn năm trăm vạn vậy.

“Ngắm trăng.” Đồng An nói, “Nơi này yên tĩnh.”

Ares há miệng, thoạt nhìn rất muốn nói móc Đồng An vài câu, nhưng cuối cùng hắn chỉ ngồi bên cạnh cô. Hắn duỗi tay gõ khóa huyền thiết trên mắt cá chân của Đồng An.

“Cái này, không lấy xuống được sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Đúng, không thể lấy xuống.”

“Cô thật sự đã phản quốc sao? Còn uy hϊếp Đồng Tâm Vũ?”

“Ừ.” Đồng An nói, “Cho nên tôi bị giáng đến nơi này.”

Ares trầm mặc trong chốc lát, hình như hắn đột nhiên bắt đầu tức giận.

“——ngày mai cô, phải làm chiến lợi phẩm cho người chiến thắng của cuộc thi trên lôi đài.” Hắn đột nhiên đầy lòng ác ý mà nói, “Người an ủi, có cách nghĩ gì, nói thử xem.”

“Ừ, hy vọng kỹ thuật của hắn tốt một chút vậy.” Đồng An qua loa mà nói một câu, cô còn ở ngửa đầu ngắm trăng, như là có thể thông qua ánh trăng nhìn thấy người gì đó.

“Ngươi biết kỳ phát tình thú nhân không có lý trí không?” Ares tiếp tục nói, “Hình thái nửa thú, bị du͙© vọиɠ làm choáng váng đầu óc, đầy đầu chỉ có chuyện giao phối. Nhân loại nhỏ yếu giống như cô vốn dĩ không có đường phản kháng, sẽ bị khóa ở trong ngực thao đến hỏng, bụng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tới phồng lên, mặc kệ kêu khóc như thế nào đều không thể nhận được phản hồi, chỉ có thể ôm lấy người xâm phạm cô mới có thể đạt được một chút cảm giác an toàn ——”

Đồng An quay đầu, nhíu mày nhìn hắn một cái, giọng điệu có chút bực bội: “Cậu muốn đánh nhau sao?”

“Cô xem, cô ngay cả nghe cũng không muốn nghe, làm sao có thể làm cái này?” Ares cười nhạo một tiếng, hỏi, “Vị đại nhân kia rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì sao có thể đày cô làm cái này? Rốt cuộc cô đã phạm sai lầm tày trời gì?”

“Đã nói là tội phản quốc.” Đồng An cảnh cáo mà nhìn chằm chằm hắn, “Đừng hỏi nhiều như vậy.”

Ares im lặng một lúc, đột nhiên đứng lên: “Xem như tôi lo chuyện bao đồng,” hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Người an ủi, hy vọng ngày mai cô có thể tận trung với cương vị công tác.”

“Cảm ơn lời hay của cậu, trưởng quan.” Đồng An trả lời một câu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng.

Trăng sáng như vậy, sáng trong, ngà ngà.

Ngày hôm sau bốn giờ Đồng An thức dậy một lần, giống như u linh đi đến phòng sinh hoạt lục rương bới tủ, lúc Ares kéo tay áo nhìn cô lần thứ ba đi qua cùng một cái tủ, có chút khó hiểu.

“Cô đang làm gì?” Hắn đi qua, hỏi.

Đồng An nâng đôi mắt không tập trung, vươn tay cầm đi nút tay áo của hắn, ở trên tay qua một vòng lại trả lại cho hắn.

“?”Ares bối rối nhìn cô.

Đồng An yên tĩnh trở về phòng của mình, một giây đi vào giấc ngủ.

“Tật xấu gì ——” Ares cúi đầu.

Kim châm ở mặt sau nút tay áo của hắn bị người ta bẻ gãy, để lại một lỗ hổng ngay ngắn ở đó.

Đồng An ngủ một giấc tới chiều, lúc tỉnh lại hiếm khi cảm thấy bụng đói kêu vang, cô vươn vai, đi vào nhà bếp làm cho mình một bát mì.

Lúc cô nấu canh nghe được tiếng hoan hô rất lớn ở sân huấn luyện, sau đó là tấu nhạc và ồn ào rất lớn. Cô xuyên qua cửa sổ nhìn đi, dưới đám mây đỏ rực, sân huấn luyện rộn ràng nhốn nháo tất cả đều là người ăn mặc quân trang.

Ước chừng là chọn ra người thắng. Cô nghĩ, không biết hình thú là động vật gì.

Đồng An chần cho mình một cái trứng lòng đào, nghĩ, cô tương đối thích chó, hy vọng lần đầu tiên của cô là một chú chó con đáng yêu.

Cô không khẩn trương, càng không chờ mong gì. Cô ngồi ở trên bàn, một mình ăn xong một chén mì, mỗi lần giống nhau như đúc. Tựa như giây tiếp theo cô sẽ phải mặc cơ giáp, tay cầm trường kiếm, lao ra chiến trường vậy.

Mì của cô ăn được một nửa, bỗng nghe được âm thanh ở nơi xa đột nhiên từ hưng phấn hoan hô biến thành hoảng sợ thét chói tai. Cô đột nhiên đứng lên, lúc đi ra ngoài vừa vặn đυ.ng phải mấy chàng trai trẻ vẻ mặt vội vàng.

“Đồng An đại nhân!” Một chàng trai trẻ trong đó phát tiếng thét chói tai giống như ngạt thở.

“Nói chuyện chính.” Một người khác ngăn hắn, “Đại nhân, chuyện quá khẩn cấp.” Hắn nói, “Quan chỉ huy bước vào thời kỳ phát tình.”

Đồng An trầm mặc trong chốc lát: “Quan chỉ huy của các ngươi, không phải là Ares chứ.”

“Chính là Ares đại nhân,” Chàng trai trẻ nghiêm túc gật đầu, “Đồng thời cũng là người chiến thắng trong trận chiến luân phiên trăm người lần này, dựa theo quy củ, đối tượng sắp xếp tối nay của ngài chính là đại nhân của bọn ta ——” Cậu ta nhanh chóng nhìn Đồng An một cái, “Nhưng sau khi qua đêm đầu tiên, ngài có quyền lựa chọn đối tượng phục vụ sau này của mình …… Tôi là số 46 quân đoàn một, nguyên hình là chó Bichon Frisé ——”

“Này, cậu đừng nhân cơ hội chào hàng với Đồng An đại nhân như vậy chứ!”