Cậu nhìn chằm chằm nhắc nhở trên điện thoại một hồi lâu, sau đó xuống giường vốc nước lạnh lên mặt, rồi mới trở lại giường mở thư.
[ Trả lời: Tìm việc ]
“Thêm Wechat: DhdRRR.”
Giản Nhung nhìn chằm chằm vào chữ “R” trong chỗ người gửi thư, tim đập nhanh như nổi trống.
Cậu nuốt nước bọt vài lần, mặt nóng bừng bừng thêm bạn trong Wechat.
Vài giây sau.
[ D: Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi. ]
Giản Nhung mở bàn phím, gõ tới gõ lui, “Chào bạn” đổi thành “Chào ngài”, “Tôi là Soft” đổi thành “Tôi tên Giản Nhung”.
Ngay lúc cậu muốn gửi tin nhắn thì —
[ D: Chào cậu, anh là quản lý anh Đinh của chiến đội TTC. ]
Giản Nhung dừng lại chốc lát.
[ Nhờ Ung: À. ]
[ D: … ]
[ D: Anh đã xem sơ yếu lý lịch của cậu, các mặt đều không tệ lắm. Chỉ là bọn anh cần tiến hành huấn luyện trong hai tuần sau đó mới thương lượng tiếp, chừng nào cậu rảnh đến đây một chuyến? ]
[ Nhờ Ung: Lúc nào cũng được. ]
[ Nhờ Ung : mấy chữ RRR trong Wechat của anh có ý gì thế? ]
[ D: À, như A A A? ]
[ Nhờ Ung: Ồ. ]
Anh Đinh vừa cùng cậu bàn bạc thời gian, vừa thì thầm: “Bây giờ mấy đứa nhỏ đều thích theo con đường cool hả …”
Lộ Bá Nguyên nhớ tới nam sinh với mái tóc màu lam chẳng hợp với ngoại hình của mình thì nhếch miệng cười, tiếng “Ừ” không rõ ràng: “Thời kỳ nổi loạn.”
–
Thứ tư, Giản Nhung dậy thật sớm.
Hôm nay là ngày huấn luyện mà cậu đã thống nhất cùng với quản lý TTC. Trong hai tuần huấn luyện này cậu ăn ở đều tại gaming house TTC.
Giản Nhung không có hành lý gì cần phải sắp xếp, một balo đã đủ rồi. Sau khi gọi xe thì cậu đi xuống lầu, trong thang máy nhìn thấy ID trên mũ của mình, vừa định lấy xuống, nửa đường lại đội trở lại.
Là cậu suy nghĩ nhiều, Road làm sao có thể tự mình nói chuyện với thành viên tập sự, có thể ngay cả hòm thư kia cũng là nhân viên công tác quản lý.
Cậu hẳn là sẽ không nhanh như vậy mà gặp gỡ đội viên của TTC.
Cậu đã hỏi qua Thạch Lưu, thực tập sinh hay người chơi tự do được chiến đội chọn đều phải qua thời gian huấn luyện mới được vào đội, Các huấn luyện viên và quản lý nhìn vào số liệu và đánh giá mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng là chọn ai.
Tuy rằng chế độ từng chiến đội không giống nhau nhưng đại khái cũng gần gần như thế.
[ D: Cậu đi chưa? ]
[ Nhờ Ung : Sắp tới rồi. ]
[ D: Ừa, gần đây là kỳ nghỉ nên không có nhiều người, anh đã nói với bảo vệ rồi, báo số nhà là có thể vào khu biệt thự, đến nơi thì trực tiếp bấm chuông cửa là được. ]
Xe tiến vào khu biệt thự, Giản Nhung nhìn những dãy biệt thự sân vườn tráng lệ rồi yên lặng lấy điện thoại tìm kiếm gaming house “TTC” trên Baidu.
Diện tích khoa trương trên giới thiệu vắn tắt vô cùng xứng đôi với chiến đội giàu có của LPL.
Xuống xe, Giản Nhung đeo balo lên đi tới cửa sắt, đi qua vườn hoa, ấn vào chuông cửa cổng chính.
Cậu chỉ ấn một cái rồi ngừng, cũng không quan tâm người bên trong có nghe thấy hay không.
Qua cơn mưa, trong vườn hoa có mùi ẩm ướt. Giản Nhung cúi đầu mới phát hiện trên cạnh cổng chính đặt một chậu xương rồng.
Cây xương rồng này đã khô héo ngã vàng, trút hơi thở cuối cùng.
Trồng cái cây ngoan cường thành thế này cũng khó.
Cổng chính mở ra. Giản Nhung nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy người ở sau cửa, câu “xin chào” liền nghẹn trong cổ họng.
Người đàn ông cầm tay nắm cửa mở rộng cửa, bộ đồ ngủ màu xám, đầu tóc rối hơn bình thường mà cũng không hiện lên vẻ lôi thôi.
Anh cụp mắt xuống, dáng vẻ lười biếng, tay cầm ly thủy tinh, giữa ngón tay cái và ngón trỏ có một nốt ruồi.
Giản Nhung còn đang ngơ ngẩn, người đàn ông thoáng nâng mắt, ánh mắt anh rơi trên chiếc mũ mà cậu đang đội.
Lộ Bá Nguyên vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn,hỏi: “Bên ngoài trời đang mưa hả?”
Giản Nhung: “…Hả?”
“Mũ ướt rồi.”
Gương mặt Giản Nhung căng cứng, cứng đơ tháo mũ xuống, thậm chí còn cọ cọ lên quần áo của mình.
Lộ Bá Nguyên im lặng mỉm cười, xoay người đi vào trong: “Vào đi.”
Giản Nhung vừa bước vào đã đối diện với ánh mắt của mấy người ngồi trên sô pha.
Lúc này thành viên của TTC gồm top – Viên Khiêm, bot – Pine, SP – Tiểu Bạch đều ngồi ở phòng khách lầu 1 nhìn thoáng qua như đang thương lượng chuyện gì. Nhìn thấy cậu bước vào, tất cả mọi người đều tắt tiếng, im lặng nhìn cậu.
Nhất là Tiểu Bạch, trong im lặng còn mang theo vẻ xấu hổ, trong xấu hổ còn xen lẫn sự sợ hãi.
Cậu ta dùng ánh mắt hỏi Viên Khiêm: Anh Đinh đâu?!
Viên Khiêm cũng dùng ánh mắt trả lời cậu ta: Trong WC!
Cảnh tượng đang bế tắc thì một người phụ nữ trung niên từ trong phòng bếp bước ra, là thím làm cơm của gaming house. Bà vừa cởi tạp dề vừa hỏi: “Gia vị trong bếp hết rồi, cô muốn đi siêu thị, mọi người có muốn ăn gì không? Thím giúp mấy đứa mua về.”
Viên Khiêm nói: “Chúng cháu giúp thím đặt online cho, đỡ phải chạy ra ngoài.”
“Không cần không cần.” Thím vội vàng lắc đầu, “Thím muốn xem có tôm cá tươi hay không.”
Tiểu Bạch lập tức giơ tay: “Cháu muốn khoai tây chiên và bánh xốp!”
Pine nói: “Mua ít quả hạch ạ.”
Bà ghi lại bọn họ muốn gì, hỏi Lộ Bá Nguyên ở trong bếp đang pha cà phê: “Tiểu Lộ muốn mua gì không?”
“Dạ không.” Lộ Bá Nguyên nói xong bỗng nhiên dừng lại, “… Chờ một chút ạ.”
Anh quay đầu lại, nhìn Giản Nhung.
Giản Nhung đứng thẳng tắp, bị anh nhìn thì khẽ mím môi.
“Mua ít sữa bò ạ.” Lộ Bá Nguyên dời tầm nhìn rồi nói: “Trong đội có người đang phát triển.”