Mãi đến khi anh Đinh trở lại thì Giản Nhung mới nhận thức được “đang phát triển” chính là cậu.
Nói “đang phát triển”, thật ra chính là nói cậu còn nhỏ.
Mười bảy tuổi, nhỏ thế nào mà nhỏ? Mấy tháng nữa là cậu thành niên rồi.
Giản Nhung vừa định giải thích hai câu nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng của Lộ Bá Nguyên thì nuốt lời trở lại vào bụng.
Tuy rằng Lộ Bá Nguyên ăn mặc tùy tiện, nhưng có thể nhận thấy bờ vai vững chãi, dáng người cao to. Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp do ngồi máy tính quá lâu nên sẽ khiến vai tròn lưng gù nhưng toàn bộ những điều này không thấy ở anh.
Từ bóng lưng của anh có thể dễ dàng nhận ra dáng người vô cùng vượt trội giữa đám nam nhân cùng tuổi.
Điều này cũng khiến anh là người nổi bật nhất trong tất cả những tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi lần có trận đấu trực tiếp.
“Soft, lại đây.” Anh Đinh lau tay rồi nói: “Ngồi đi, để anh giới thiệu sơ qua một chút.”
Giản Nhung do dự vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống ở ngoài cùng bên phải.
Anh Đinh cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, chẳng qua chẳng có gì đáng kể, thanh niên trẻ tuổi ấy mà, mới quen biết nhau đều như vậy thôi.
Anh nói: “Đây là Bye support của chiến đội chúng ta …”
“Em biết.” Giản Nhung dừng lại một chút, “Đều biết hết.”
Tiểu Bạch thầm nghĩ, mỗi ngày ở phòng live stream đều chế nhạo chúng tui sao mà không quen biết được chứ?
Cậu muốn mỉa mai mấy câu nhưng vừa đến miệng đã sợ rồi, đành phải không để tâm mà thay đổi tư thế để bày tỏ sự bất mãn.
Pine ở bên cạnh nhíu mày: “Dưới mông ông có gì hả? Làm gì cứ nhích tới nhích lui vậy.”
Tiểu Bạch: “…Ông quản tui à.”
Anh Đinh nói: “Mấy đứa cũng làm quen chút đi, Soft, Giản Nhung. Được văn phòng chọn, muốn tới gaming house của chúng ta huấn luyện hai tuần, ở cùng với mấy đứa.”
Nói xong, anh Đinh nhìn về phía Giản Nhung, chờ đợi cậu có thể tự giới thiệu.
Giản Nhung ôm ba lô của mình, đối diện với nhau hai giây, sau đó phun ra một chứ: “Ừ.”
Anh Đinh: “…”
“Là chữ Nhung nào?” Viên Khiêm cười hỏi.
Giản Nhung nói: “Nhung là thảo ghép nhĩ. ”
(*) Đây là chữ Nhung 茸 được ghép bởi chữ thảo 草 (cây cỏ) và chữ nhĩ 耳 (tai)
Giản Nhung cũng không tự giới thiệu, ngay cả khi bắt đầu phát sóng trực tiếp cậu cũng chỉ nói một câu đơn giản “Chơi đường giữa, tên chính là ID phát sóng.”
Cũng may bây giờ cậu chỉ là một tập sự, không cần nói nhiều.
Anh Đinh đứng dậy nói: “Đi thôi, phòng của cậu anh đã chuẩn bị tốt rồi, trước tiên đưa cậu lên lầu cất hành lý.”
Hai người đi rồi, bầu không khí trong phòng khách mới thoáng trở lại.
“Cỏ với tai gì chứ … nhung trong lông mềm thì có?” Tiểu Bạch nhăn mặt ghét bỏ, “Loại thánh troll bự chảng này, sao cái tên vừa mềm vừa êm vậy chứ?”
Pine không ngước mắt lên: “Vậy tên của ông chắc đẹp, trắng trắng mập mập.”
“P cưng, một ngày ông không ức hϊếp SP bé bỏng của ông thì ông chết hả?”
“Không nên tự thêm chữ “bé bỏng” cho chính mình, cũng đừng gọi tui là P cưng.”
Viên Khiêm cười tủm tỉm nghe hai đứa nói chuyện, đợi đến khi Lộ Bá Nguyên ngồi xuống thì anh mới nói: “Trước không biết tuổi nên không chú ý, bây giờ nhìn lại mới thấy Soft quả thật rất nhỏ.”
Thật ra tuổi tác cũng được, bao gồm cả Pine thì có rất nhiều thực tập sinh mới 15 16 tuổi đã bắt đầu đánh chuyên nghiệp rôi. Nếu như không phải Liên Minh hạn chế tuổi đủ 17 tuổi mới được tham gia trận đấu thì e rằng có rất nhiều người mới được lộ diện rồi.
Lộ Bá Nguyên nói: “Quá gầy.”
Khi bị đυ.ng lần trước thì anh đã cảm thấy rất nhẹ cứ như không có trọng lượng vậy.
Viên Khiêm nói: “Quả thật là vậy. Theo lý mà nói khi làm streamer hẳn là kiếm không ít tiền, sao lại gầy thế nhỉ?”
Lộ Bá Nguyên cười cười, nói: “Dưỡng là được thôi.”
Biệt thự xa hoa thế này, căn phòng tất nhiên sẽ không tệ.
Riêng cái giường thôi đã lớn hơn chiếc giường ở nhà của Giản Nhung.
“Vốn là sắp xếp cho người thay thế ngủ, nhưng cậu ta bảo quen ngủ ở ký túc xá đội 2 rồi, không chịu chuyển tới. Cho nên căn phòng này vẫn luôn để trống. À, đội 2 ở tòa biệt thự nhỏ ở phía sau chúng ta.” Anh Đinh nói, “Anh bảo thím quét dọn một chút, cậu xem còn thiếu gì không?”
Giản Nhung nói: “Không.”
Anh Đinh gật đầu: “Vậy được, cậu sắp xếp một chút trước đi, sắp xếp xong thì anh dẫn cậu tới phòng huấn luyện…”
Phịch, một tiếng rất khẽ.
Giản Nhung thả ba lô của mình xuống đất, nói: “Xong rồi, đi thôi.”
Anh Đinh: “…”
Cả lầu 2 của TTC được sửa thành phòng huấn luyện, phân thành mấy phòng, công dụng như nhau. Trong đó phòng huấn luyện của đội viên đội 1 rộng nhất, khoảng cách giữa hai máy đều có một khoảng nhất định, chơi game hay live stream đều không ảnh hưởng đến người khác.
Anh Đinh đưa cậu tới một máy tính không có người ngồi: “Máy tính và thiết bị đều là mới, cậu cứ dùng thoải mái, chuột hay bàn phím nếu dùng không thuận tay có thể đổi. Gần đây đội đang nghỉ, đội 2 đều về nhà rồi, sợ cậu ở một mình bên kia sẽ sợ nên tạm thời ngồi đây trước.”
Giản Nhung ừ một tiếng, cúi đầu nhìn thấy bàn phím của mình rồi ngẩn ra: “Đây là?”
Bàn phím của cậu là kiểu thiết kế riêng của chiến đội TTC, góc trên bên trái phím Esc có một chữ “R”.