Giản Nhung ở quán thịt nướng gửi thư.
Trước đây cậu cũng thường hay gọi đồ ăn mang đi từ quán này, bây giờ không có việc gì làm nên ra ngoài đi thẳng đến đây ăn.
Ông chủ thấy cậu đến liên tục hai ngày, hào phóng tặng cho cậu thêm một chai bia.
Giản Nhung không nghiện rượu, chỉ là khi ăn đồ nướng thích uống kèm với bia lạnh. Cậu không khách khí lên tiếng “Cảm ơn”, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Uống nửa chai bia vào bụng, câu nói “Ông không có chiến đội nào muốn đến sao” của Thạch Lưu lại bắt đầu vang vọng trong đầu cậu.
Giống với những người chơi cao thủ khác, Giản Nhung tất nhiên cũng nghĩ đến con đường đánh chuyên nghiệp, cậu cũng từng gõ cửa một câu lạc bộ.
Khi đó một đội của câu lạc bộ đó vừa đoạt giải quán quân, tương lai vô hạn, không biết bao nhiêu người mới không cần tiền lương cũng muốn cúi đầu chen chúc gia nhập. Trong hàng chục hàng trăm người, Giản Nhung thành công trúng tuyển.
Sau đó bởi vì trong buổi huấn luyện hôm đó cho câu lạc bộ leo cây, cậu đã gọi điện thoại “Xin lỗi” đối phương rất nhiều lần.
Giản Nhung ngừng suy nghĩ trong đầu, lòng không yên mà tiếp tục lướt weibo.
Sau khi trả lời bình luận cho Fan xong thì chuyển sang một tài khoản phụ khác của Weibo, không có bình luận lung tung, cũng không có một đống @ buồn chán, toàn bộ giao diện weibo bình lặng hơn nhiều.
Tài khoản phụ này của cậu theo dõi còn nhiều hơn tài khoản chính, hôm qua weibo đề cử cho cậu rất nhiều người, cậu trực tiếp bấm vào một tin theo dõi.
Cho nên lúc này cậu mới làm mới trang chủ, lập tức có nhiều bài mới nhảy ra —
[ Những tin tức E-sports: Tin tức xác thực. Tuyển thủ Hàn quốc Savior hết hợp đồng cũ, mùa thi đấu mới sẽ đến đánh cho LPL. Hiện nay có năm câu lạc bộ đang tranh giành anh ta, trong đó bao gồm TTC và PUD. ]
Giản Nhung tập trung nhìn “TTC” vài giây, mới nhìn xuống bình luận.
[ Mid của PUD đánh không có vấn đề mà? Mời Savior đến làm gì?? ]
[ Vừa thấy TTC là biết tin tức giả, TTC là đội toàn người Trung đánh với nhau bao nhiêu năm rồi. ]
[ Thời đại nào rồi ai còn quan tâm đến chiến đội Trung với không Trung? Có thành tích mới là vương đạo. Bao nhiêu lần TTC lọt vào top 4 rồi? Họ thật sự chết ở top 4 mà thôi. ]
[ Có thể đứng ở top 4 đã chứng tỏ người ta có năng lực đoạt được giải quán quân, Anti ngu ngốc có thể dùng đầu trước khi bôi đen được không? ]
[ TTC đi, hiện tại TTC thiếu đường giữa đó. Hơn nữa Savior mạnh như thế, người cũng rất dễ thương, cùng Lộ thần đúng là thích hợp nhất ~~ ]
Thích hợp nhất?
Giản Nhung phì cười, khóa màn hình lại.
Vài giây sau, Giản Nhung lại mở điện thoại, trả lời bình luận cuối cùng kia như người qua đường thích tranh cãi: [ Đầu trận trình độ của Savior bình thường, không thể phối hợp với JG, tui không cảm thấy bọn họ là thích hợp nhất. ]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [ Trình độ bình thường?? Ừ ừ, toàn bộ Mid mới khá nhất trong Liên Minh không xứng với Lộ thần, vậy ai xứng? Ngài sao? ]
Sau khi Gian Nhung đã đọc bình luận này ba lần, như có công tắc nào đó bật lên, mím môi tìm kiếm tin tức tuyển dụng của TTC.
Hoàn toàn không có.
Cậu gãi gãi đầu, đang định lại tìm nữa, bỗng nhiên một gì đó lóe sáng trong đầu, nhớ tới một dãy số bị quên lãng nằm trong sổ ghi chép.
Đến khi Giản Nhung về đến nhà, tắm rửa xong, phơi quần áo rồi nằm trên giường, cảm giác say hoàn toàn biến mất.
Cậu vô cùng tỉnh táo nhìn trần nhà, biểu cảm nghiêm nghị như vừa thua liên tiếp một trăm ván trong game, Trong tâm trí cậu tràn ngập —— Tui vừa làm cái quái gì vậy???
Khi Thạch Lưu gọi điện cho cậu thì cậu đang nhìn chằm chằm vào email gửi cách đây nửa tiếng kia với ánh mắt hối hận.
Thạch Lưu: “Cuối tuần này ——”
“Tui hỏi ông một chuyện.” Giản Nhung vùi mặt vào gối rồi lên tiếng.
“?” Nghe thấy giọng điệu cậu nghiêm túc, Thạch Lưu còn tưởng rằng có chuyện lớn, nhíu mày nói: “Ông nói đi.”
“Nếu như —— tui nói là nếu như.” Giản nhung nói, “Ông từng không cẩn thận để lộ số QQ của mình trên live stream, bị một số người xem nhớ. Khoảng … hai năm sau, người xem này lại gửi một email QQ cho ông…”
“Ông gặp biếи ŧɦái hả?” Thạch Lưu hỏi.
Giản Nhung ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu từ trong gối: “Như thế là biếи ŧɦái sao?”
“Đã hai năm rồi còn gửi thư đến hòm thư của ông, đây không phải biếи ŧɦái thì là gì?”
Giản Nhung: “… Vậy lỡ như có việc gấp thì sao?”
“Đã không quen biết thì có việc gấp gì chứ. Hơn nữa ai sẽ giữ một QQ của người xa lạ trong hai năm?” Thạch Lưu nói nghiêm túc, “Ông phải chú ý việc này, người như thế rất kinh khủng, trong hiện thực chính là loại biếи ŧɦái sẽ theo đuôi ông về nhà đó.”
Giản Nhung: “.”
“Lần sau ông cẩn thận một chút, để lộ số QQ rất dễ bị kẻ xấu nhìn chằm chằm.” Thạch Lưu căn dặn xong, mới tiếp tục nói tiếp câu trước đó, “Cuối tuần tui phải về Thượng Hải, đi ăn một bữa chứ?”
“Nói sau.” Giản Nhung nói không chút tình cảm nào, “Gặp sau.”
Cúp điện thoại, Giản Nhung đơ mặt mở Baidu, mới đánh “Làm sao thu hồi thư” —
“Ting.”
“Bạn nhận được thư mới.”
Giản Nhung xém quăng điện thoại qua cửa sổ.