Buổi chiều, Tô Mạn Khanh vội vàng chạy nhanh về nhà để nấu cơm.
Khi vừa mới tiến đến tiệm may, đột nhiên nửa chậu nước bẩn tạt vào đầu ngón chân của cô kèm theo một tiếng “ào” đầy ầm ĩ. Tiếp theo đó là một loạt tiếng mắng chửi đầy tức giận vang lên.
“Mày, con quỷ đòi nợ, đứa con của chồng trước, mày chạy đi đâu?”
Tiếng la gào của người phụ nữ làm cho tất cả hàng xóm đều ló đầu ra xem.
“Bất hiếu. Dì và chị dâu của mày làm việc cực khổ đến mệt bở hơi tai ở nhà để có tiền mua sắm sách vở cho mày đi học. Kết quả, mày lại đi chơi như thể các tiểu thư khuê cát vậy. Ngày nào cũng trang điểm như cái hồ lô, học xong cũng không biết trở về để làm việc nhà mà chỉ biết đi ra ngoài chơi thôi.”
Người phụ nữ vừa mắng chửi vừa lấy một chiếc khăn tay thêu hoa màu xanh từ trên người ra để lau khoé mắt rồi đập ván cửa ra vẻ gào khóc vô cùng đau lòng.
"Chị Trần à, chúng tôi đều biết chị là người tốt. Đứa con gái lớn này từ nhỏ đã ở nhà của chị. Nếu không phải là nhờ sự chăm sóc cẩn thận của chị thì sao con bé có thể lớn được như vậy, trổ mã thành công như vậy cơ chứ? Có thể thấy được tấm lòng từ bi của chị, kiếp sau nhất định chị sẽ được hưởng phúc hưởng thọ của số mệnh làm phu nhân mà."
Dì Lý ở cách cửa tiệm hai căn vội vàng chạy tới vừa khuyên giải vừa quay mặt lại nháy mắt ra hiệu với cô nói: “Con còn không mau đến đây để nhận lỗi với chị dâu đi. Con xem làm chị ấy tức giận đến vậy kìa. Tục ngữ có câu chị dâu trưởng như mẹ. Mạn Khanh, sau này con không thể tiếp tục bướng bỉnh như vậy nữa."
Thiếu nữ cụp mắt xuống, cô ngượng ngùng dịch người đến người phụ nữ ở trước mặt. Đôi môi anh đào khẽ hé mở, cô uất ức đến mức chẳng nói nên lời.
“Tôi gây ra tội gì mà Bồ Tát lại muốn đối xử với tôi như vậy?” Người phụ nữ thấy thiếu nữ không chịu thua nên bà ta trực tiếp phỉ nhổ ở trên mặt đất và tiếp tục mắng chửi: “Gả lầm cho một tên đàn ông tệ hại như vũng bùn. Đã không thể nhờ vả được gì mà ông ta hằng ngày chỉ biết trộm tiền ở trong nhà để đi đánh bạc. Bây giờ lại còn tặng cho tôi một con bé vong ân bội nghĩa này nữa. Ông trời ơi…”
Tiếng la khóc rung động trời đất, nó vang vọng cả bốn con phố của toàn bộ Phái Châu này.
Thiếu nữ túm chặt lấy vạt váy đã giặt đến mức bạc màu, cô ngơ ngác đứng ở đó với vẻ mặt âm trầm trông cực kỳ thê thảm.
“Cô lại tiếp tục quậy phá cái gì ở đây?” Cánh cửa truyền đến tiếng ho khan và tiếng sột soạt của một phụ nữ trung niên gầy trơ cả xương tập tễnh bước ra ngoài.
Mạn Khanh như nhìn thấy cứu tinh, cô vội vàng chạy tới núp ở phía sau bà ấy.
“Là tôi bảo Mạn Khanh sang nhà bà Hứa đo quần áo. Con đường cái Đồng Hoa đó cách đây vài con đường. Chẳng lẽ Mạn Khanh nhà chúng ta có thể bay đến đó được hay sao?” Mẹ Trần chán ghét mà trừng người phụ nữ kia một cái, bà ấy quay đầu lại rồi dắt tay của thiếu nữ tiến vào bên trong tiệm may.
Sau khi bận rộn ở dưới bếp suốt nửa ngày, thiếu nữ mới bưng một chén canh hầm lên mặt bàn.
Mẹ Trần vớt một lát thịt từ trong chén canh cho vào chén cơm của thiếu nữ, bà ấy mỉm cười dặn dò: “Mạn Khanh, con ăn nhiều một chút. Qua hai tuần nữa sẽ là lễ đóng quân của Vĩnh Quân ở Phái Châu. Mấy ngày qua, những phu nhân và tiểu thư đến đây may sườn xám đã tăng thêm. Con xem con đã gầy đến mức này rồi.”
“Dì, con không mệt.” Thiếu nữ lại gắp lát thịt lên cho vào chén của dì rồi ngoan ngoãn nói: “Dì ăn đi.”
Mẹ Trần sờ đầu của thiếu nữ nói: "Mạn Khanh nhà chúng ta đúng là đứa bé hiểu chuyện. Sau khi tốt nghiệp, con có thể gả cho một gia đình tốt thì người làm dì này cũng đã có thể an tâm nhắm mắt rồi.”
Ngay khi khoé miệng của thiếu nữ vừa mới lộ ra một cái lúm đồng tiền thì cô liền trông thấy dáng vẻ cắn đũa hừ mạnh của chị dâu nhà mình. Cô ta đập mạnh một tờ giấy dát vàng có dấu mộc cao cao lên mặt bàn.
Bỗng nhiên, l*иg ngực của Mạn Khanh thắt lại.
Hoá ra là phiếu đăng ký nhập học vào nhạc viện Uyển Thành. Cô đã sớm điền đầy đủ thông tin cá nhân bằng bút máy mực xanh ở trên đó.
“Hiểu chuyện mà lại suy nghĩ đến việc đi học ở nhạc viện sao? Học phí hết bao nhiêu tiền đây? Nhà của chúng ta có núi vàng hay mỏ bạc để có thể cung cấp cho nó lộng hành một cách mù quáng như vậy?”
Mẹ Trần nhìn thấy phiếu đăng ký mà kinh ngạc hỏi: “Mạn Khanh, con muốn đến Uyển Thành để học sao?”
Thiếu nữ cắn cánh môi hồng xinh đẹp. Thật lâu sau đó, cô mới gật đầu: “Để trấn an người dân ở Phái Châu, Vĩnh Quân đặc biệt dành mười suất đăng ký nhập học vào nhạc viện Uyển Thành và cũng hứa hẹn là miễn phí hoàn toàn phí ăn ở.”
Mọi người đều biết, nhạc viện Uyển Thành chính là nhạc viện đứng đầu cả nước. Có vô số chàng trai, cô gái đều mơ ước được nhập học vào đó để được đào tạo chuyên sâu.
Nếu không phải lần này, Vĩnh Quân dùng vũ lực để tấn công Phái Châu và e sợ lòng dân bất mãn thì vốn dĩ sẽ không dành nhiều vị trí như vậy.
“Nếu thật sự cho mày đi Uyển Thành thì tiệm may của chúng ta làm sao bây giờ? Mày nhìn xem sức khoẻ của dì mày còn có thể làm lụng vất vả thêm được mấy năm nữa?”
Mạn Khanh đối mặt với món bài tâm lý của chị dâu, cô chỉ biết ôm lấy bát cơm mà chẳng nói lấy một lời.
Sau khi ăn xong, cơn mưa mùa thu rơi ngoài sân không biết từ khi nào. Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo chui qua khe hở của song cửa sổ mạnh mẽ xâm nhập vào trong máu thịt.
Tô Mạn Khanh đang ngồi ở trên chiếc chõng tre đối diện với ánh đèn tối tăm. Bàn tay trắng mảnh mai như ngọc múa may trên bộ trang phục, từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ.
Nhung lụa tơ tằm chạm vào đầu ngón tay mang đến cảm giác mềm mại trơn nhẵn như mây. Trên xấp vải màu xanh lá in dập nổi vô số những đoá hoa bách hợp và những những hạt châu vàng bạc xuất hiện như ẩn như hiện, trông vừa tự phụ vừa độc đáo.
Hồi tưởng lại quá khứ, khi cha mẹ cô còn sống ở trên đời, cô cũng là một đứa trẻ được cưng chiều nâng niu ở trong lòng bàn tay mà che chở nuôi lớn.
Cô chưa bao giờ dự đoán được sẽ có một ngày, cô sẽ trở thành một cô gái nghèo khổ. Hằng năm, cô phải cực khổ xâu chỉ vàng để may quần áo cho người khác.
Có điều, cô cũng không oán trách ông trời đối xử tàn nhẫn với mình. Ít nhất là bây giờ cô còn có mái nhà để che đầu và có quần áo để che đậy thân thể. So với đại đa số người mà nói, những điều đó đã là sự hạnh phúc trong bất hạnh rồi.
Chị dâu nói đúng, cô không nên ích kỷ mà chỉ chăm chăm theo đuổi mộng tưởng của mình rồi vứt bỏ tình cảm đối xử với cô như con gái ruột của dì trong mấy năm gần đây ở Phái Châu này. Cô chẳng thể cứ trơ mắt ra nhìn tiệm may bị đóng cửa được.
Nghĩ đến đây, cô lấy phiếu đăng ký nhập học màu vàng ánh kim từ trong ngực lấy ra. Cô hạ quyết tâm rồi vò nó thành hình tròn, sau đó nhắm mắt ném nó vào trong thùng rác.