Gió tây thổi xào xạc, những thảm cỏ dào dạt ở hai bên dọc con đường dẫn đến trường học nữ vẫn xanh biếc như cũ mà chẳng nhuốm chút vàng nào cả.
Tô Mạn Khanh tham gia một khóa học mỹ thuật, cô cõng bảng vẽ ở trên lưng tiến về phía giảng đường thứ hai.
“Tiểu Lan, chúng ta mau đi tìm cô Chu ký tên cho mình đi. Nghe nói có rất nhiều phiếu đăng ký nhập học đã được ký tên và gửi đến Uyển Thành rồi. Nếu chúng ta tiếp tục chậm trễ nữa thì chắc chắn là sẽ không đăng ký nhập học được đâu. Thật đúng là sói nhiều nhưng thiếu thịt, mười vị trí nhập học thì làm sao mà đủ được chứ.”
Hai nữ sinh có hai bím tóc khoác tay nhau lướt qua Tô Mạn Khanh từ bên cạnh như một cơn gió phóng thẳng vào phòng của giáo viên âm nhạc.
Bước chân của thiếu nữ ngừng lại, cô ấy đứng ngây người ở chỗ đó với đôi tay đang nắm chặt đến mức cả đốt ngón tay từ hồng hào trở nên trắng toát.
Khi cô ấy đang bối rối và do dự thì cũng là lúc mà cô ấy chợt nghe thấy tiếng xé gió rất lớn của cánh quạt truyền từ trên đỉnh đầu của mình. Cô ấy ngước mắt nhìn lên thì trông thấy một chiếc máy bay chiến đấu. Nó bay thấp đến mức thậm chí cô ấy có thể mơ hồ trông thấy rõ đuôi của chiếc máy bay với dãy chữ số La Mã được tô bằng sơn trắng.
Nữ sinh trong trường bắt đầu điên cuồng thét chói tai. Không ít người dứt khoát trực tiếp chạy từ giảng đường ra sân thể dục. Bọn họ nhiệt tình vẫy những chiếc khăn lụa có màu sắc tươi tắn và xinh đẹp về phía anh chàng phi công như một cách chào hỏi.
“BR173D là chiếc máy bay chiến đấu có thể thả bom của Lăng Tử Phong.”
Một nữ sinh mang chiếc nón in đầy hoa văn sợ hãi chỉ ngón tay lên trời rồi buột miệng thốt ra. Sau đó, cô ấy vươn tay che lấy miệng rồi kích động mà bật khóc ngay tại chỗ.
Lăng Tử Phong…
Trong nháy mắt, cảnh tượng ở trên sân thể dục nhốn nháo như nước lạnh rơi vào chảo dầu bị văng dầu ra khắp nơi. Ba chữ “Lăng Tử Phong” kết hợp với tiếng xé gió nổ vang trời cứ mạnh mẽ vang vọng trong cả ngôi trường hết đợt này đến đợt khác.
Sau khi Tự Vĩnh Quân xâm chiếm Phái Châu, vì muốn rút ngắn khoảng cách với bà con nơi đây nên mỗi ngày bọn họ đều đưa tin về chiến tích anh dũng của các vị tướng quân.
Người được bàn tán nhiều nhất trong những cuộc trò chuyện say sưa chính là Lăng Tử Phong, “con sói đơn độc chết người” của Tự Vĩnh Quân.
Anh không chỉ trở thành kỳ tích của Tự Vĩnh Quân mà thậm chí là kỳ tích của toàn bộ lực lượng không quân Trung Quốc. Chẳng những anh rất đẹp trai mà còn có kỹ thuật chiến đấu ở trên không giữ vị trí hàng đầu nữa.
So với việc những phi công khác chỉ biết tác chiến bằng cách bắn súng một cách mù quáng mà nói, anh giống như một kiếm thủ ưu việt nhất. Mỗi một cú bắn ra, anh đều cố gắng nhắm đến mục tiêu chính xác và có độ tiêu diệt tuyệt đối để đạt được một trận đánh tiêu diệt địch đầy hoàn mỹ.
Anh không cần sự hợp tác của đồng đội cũng không cần sự hộ tống hay yểm trợ của máy bay khác. Trong cuộc hỗn chiến ở trên bầu trời cao mịt mù khói đạn là một con sói cô độc bay xa vừa lưu loát vừa tiêu sái.
Thậm chí có nhà phê bình chiến tranh đã nói thẳng rằng Tự Vĩnh Quân chỉ cần dựa vào một mình Lăng Tử Phong đã có thể thành công bắt giữ trái tim của toàn bộ phụ nữ ở Phái Châu này. Như thể lường trước cơn chấn động này, có không ít đốc quân lập kế hoạch dự kiến thành lập bộ không suốt cả đêm.
“A, anh ấy đang phát tờ rơi kìa!”
“Người con gái được phác họa trên tờ giấy là bạn gái của anh ấy sao?”
“Không thể nào, vậy mà anh ấy lại có bạn gái à. Bộ phận ngoại giao của Vĩnh Quân đã tuyên bố rõ ràng anh ấy không có mà.”
“Kẻ lừa đảo, hu hu, đúng là lãng phí tình cảm của tôi mà.”
…
Một trận náo động ầm ĩ tiếp tục xảy ra trên sân thể dục…
Những tờ giấy không ngừng bay lả tả từ giữa không trung rơi xuống đất. Một tờ giấy trong số đó bay lơ lửng đến trước mặt của Tô Mạn Khanh, cô duỗi tay hứng lấy nó theo bản năng.
Ở phía trên trang giấy trắng ngần như hoa lê là một dòng chữ tiếng Anh “WANTED” thật lớn, còn phần bên dưới là một bức phác hoạ trông rất sinh động. Thiếu nữ trong ảnh đang mặc một chiếc váy dài kiểu Pháp, bộ ngực sữa tròn trịa được tôn lên một cách sinh động bên dưới lớp lụa tơ tằm màu xanh dương được buộc lỏng lẻo. Những ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn của cây dương cầm.
Tô Mạn Khanh chỉ cảm thấy máu huyết cả người đều dồn lên mà khiến gương mặt nóng rát. Một lúc lâu sau đó, cảnh tượng xấu hổ ở quán bar Phi Hành đó lại xuất hiện ở trong đầu cô.
Cả quá trình này không gặp được khúc nhạc đệm may mắn nào cả. Khi lễ đóng quân chính thức của Vĩnh Quân được tổ chức thì việc kinh doanh của tiệm may cũng trở nên bận rộn theo, cô gần như đã hoàn toàn quên mất điều này.
Nhưng không ngờ…
Cơn gió lạnh thổi qua, bàn tay đang cầm tờ rơi của thiếu nữ hơi run rẩy. Cô nhất thời sững sờ.