Yêu Em Đậm Sâu

Chương 3

Tự Vĩnh Quân vào thành, Phái Châu càng thêm náo nhiệt.

Con đường cái trải nhựa đường chật hẹp, tài xế xe ô tô phóng xe nhanh như chớp vòng qua người bán hàng rong khiến họ không kịp tránh né, những tấm lịch, xấp giấy lộn và lịch cũ bay tán loạn đầy đất.

Chiếc giỏ tre rung lắc, những quả quýt phúc lăn đầy trên đất. Tô Mạn Khanh ngồi xổm người xuống giúp một bà cụ có tay chân không tiện nhặt từng quả quýt cho lại vào giỏ tre.

Cậu bé gõ đĩa đồng, cậu trai trẻ bán bánh pudding làm từ hương thảo và hạt hoàng dừng chân lại rồi mỉm cười hỏi cô: "Nữ sinh kiêm khách hàng mua bánh pudding không? Đây chính là chiếc bánh được từ kem đánh bông thật đấy!”

Tô Mạn Khanh đỏ mặt, cô vội vàng lắc đầu và siết chặt cái tay nải ở trong tay. Cô đi vội về phía đường cái Đồng Hoa dẫn đến nhà họ Hứa.

Sắc trời chuyển từ ráng mỡ gà sang tối dần, cô trực tiếp ấn chuông cửa ba lần thì mới có một người hầu già cả nhún vai tiến đến mở cửa. Người nọ dẫn cô vòng qua vườn hoa rồi rẽ vào một hành lang nhỏ. Người nọ mất kiên nhẫn mà dặn dò cô chờ ở đây.

Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt của hoa huệ, ở góc nam bày biện một cây đàn dương cầm Ma Đức Lợi có hình dạng tam giác với đường nét hài hoà. Hai sắc màu đen trắng của phím trong ánh sáng tối tăm mờ ảo vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

Tô Mạn Khanh cầm lòng không đặng mà tiến đến đó. Trong lòng cô khẽ dao động, tay phải lơ lửng ở trên phím đàn mà lưu luyến chơi đàn.

Cô đã nghe đồn rằng âm sắc của cây đàn dương cầm Ma Đức Lợi này rất hay. Có rất nhiều người không tiếc vận chuyển nó qua nghìn núi muôn sông từ nước Anh đến Thượng Hải rồi lại vận chuyển từ Thượng Hải đến Phái Châu.

“Mạn Khanh, hôm nay đổi thành cô tới đo quần áo à. Dì của cô có khỏe không?”

Bà Hứa đã đi xuống từ chiếc cầu thang trạm trỗ hoa văn mà cười lạnh nhạt với cô. Đi theo phía sau bà ấy là cô Hứa trong một chiếc váy ren dài màu xanh lá phối cổ áo xếp li.

Mãi cho đến khi bà Hứa tiến đến trước mặt, Tô Mạn Khanh mới nhận ra rằng bà ấy đang nói chuyện với mình nên vội vàng gật đầu và hàm hồ thốt ra một chữ "Dạ".

“Mẹ, con không muốn mặc sườn xám đâu. Thật là lỗi thời mà!” Cô Hứa kéo cánh tay của người phụ nữ trung niên để làm nũng. Mặt dây chuyền ngọc bích ở trên tai va vào cổ áo gây ra âm thanh sột soạt.

“Nói bậy.” Bà Hứa vỗ trán cô ấy rồi âu yếm nói: “Cô gái trẻ mặc sườn xám sẽ toát ra vẻ thướt tha, thanh tú. Con xem Mạn Khanh mặc sườn xám trông xinh đẹp cỡ nào kìa.”

Tô Mạn Khanh chỉ cảm thấy ánh mắt của cô Hứa đột nhiên phóng tới người mình. Sau đó, ánh mắt ấy rất không khách sáo mà dò xét ở trên người cô.

Bộ trang phục mà hôm nay cô mặc chính là một chiếc sườn xám có màu xanh lam nhạt được thiết kế vác xéo phối với cổ áo được viền vải trắng. Vải dệt trên bộ trang phục đã được giặt đến nỗi trông thật cũ, thật sự không được tính là đẹp mắt. Cô thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống. Hai đầu ngón tay bấu chặt vào gấu váy, cô hoảng sợ đến nỗi chẳng dám cử động chút nào.

Mất một lúc lâu, cô Hứa mới thu hồi ánh mắt. Như một sự chống đối bà Hứa, cô ấy không những chẳng nói năng gì mà còn nhặt một cuốn tạp chí âm nhạc của Châu Âu lên rồi ngồi ở trên sô pha mà nhàn nhã lật từng trang sách đọc.

Tô Mạn Khanh giũ tay nải ra để bà Hứa xem mẫu vải trắng ngọc rồi nhỏ giọng yêu cầu số đo ba vòng của cô Hứa.

"May một bộ sườn xám cũng quá phiền toái rồi. Vậy mà phải đo hơn ba mươi chỗ khác nhau. Tôi cũng không biết ở trên người tôi nào có nhiều chỗ như vậy để cho cô đo nữa.” Cô Hứa oán giận, khuôn mặt trẻ trung đầy cáu kỉnh.

Đôi tay đang cầm thước dây của thiếu nữ hơi khựng lại, cô hơi cúi người xuống rồi nhẹ giọng giải thích: “Kích cỡ càng đo đạc tỉ mỉ thì sườn xám may được càng vừa người.”

“Nghe nói các cửa hàng bách hoá ở Uyển Thành này đều chuyển sang bán quần áo may sẵn, ngay cả một bộ sườn xám cũng không tìm thấy. Tôi thấy tiệm may của mấy người sớm hay muộn gì cũng sắp đóng cửa…”

Trong khi cô Hứa đang lải nhải, bà Hứa mang một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ lê vàng bước tới.

“Mạn Khanh, khi may sườn xám cho Ti Kỳ, tôi muốn đính viên phỉ thúy này vào hạt nút ở trên bộ đồ.”

Bà Hứa mở cái hộp nhỏ ra, chỉ thấy hắc nhung tơ tơ lụa vải dệt nâng một viên tím oánh oánh hình bầu dục ngọc thạch, là cực kỳ hiếm thấy xuân sắc phỉ thúy.

Từ xa xưa đã có câu nói “qua mười mùa xuân mới có chín cây sinh trưởng”. Nhưng viên phỉ thúy ở trước mắt cô sáng trong như mặt nước và kết cấu tinh xảo. Mạn Khanh chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã biết giá trị liên thành.

“Hạt châu này là của hồi môn năm đó của tôi. Mạn Khanh, nếu cô làm mất thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Bà Hứa cười rồi đưa chiếc hộp nhỏ cho cô.

Cô Hứa hô một tiếng “a” rồi ngã ngồi xuống sô pha. Khuôn mặt nhỏ nhắn thê lương gào to: “Lại là sườn xám, lại là phỉ thúy nữa. Mẹ, con cũng không phải là đồ cổ được khai quật lên mà. Rõ ràng mốt lưu hành bây giờ chính là bộ lễ phục kết hợp với kim cương mà. Nếu con ăn mặc như vậy thì chắc chắn con sẽ bị những quý bà và quý cô ở Uyển Thành này chê cười đến chết mất.”

Uyển Thành là trụ sở chính của Vĩnh Quân. Trong năm gần đây, Vĩnh Quân chinh chiến cả nước nên hấp dẫn vô số tài năng trẻ đến đây làm việc. Điều này càng làm tăng thêm sự phồn hoa thời thượng cho thành phố. Đến nỗi bây giờ thành phố đã trở thành một chiếc chong chóng đo chiều gió thời thượng của cả nước.

Chỉ riêng trong mùa thu năm nay, mười hai màn trình diễn pháo hoa hoành tráng trong và ngoài nước liên tiếp được tổ chức.

"Con, đứa nhỏ này, mẹ hao hết tâm tư vì con, còn con thì lại ngần ba ngại bốn. Nghe bác gái của con nói, thiếu soái yêu thích con gái truyền thống mặc sườn xám và đeo phỉ thúy. Nếu con không gãi đúng chỗ ngứa thì còn muốn ăn miếng bánh có nhân sao?”

Bà Hứa tức giận, yết hầu của bà ấy cũng nâng cao âm lượng vài phần: “Đợi đến lúc con gả vào trong phủ tư lệnh, con muốn mặc cái gì hay đeo cái gì thì mẹ mới lười đến quản con.”

Nghe thấy hai chữ thiếu soái, hai má của cô Hứa ửng hồng không rõ lý do. Cô ấy ngồi ở trên sô pha, bĩu môi và không hé răng nữa.