Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác không quân sậm màu dài đến thắt lưng. Hoạ tiết rằn ri và chú đại bàng chiến đang vỗ cánh đậu trên cánh tay đeo đồ bảo trợ càng làm tăng thêm vài phần anh tuấn và khí phái cho anh.
Vai rộng, chân dài, khí phách phấn chấn bừng bừng tựa như một thanh kiếm thượng đẳng được hun đúc qua biết bao công đoạn.
Mạn Khanh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay trắng nõn của mình.
Giây tiếp theo, cả người anh lật úp lại đây, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại tinh tế của cô. Anh ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô mà bắt đầu ỷ mạnh liếʍ mυ'ŧ.
Thiếu nữ bị hôn đến nỗi cả người đều nhũn ra, thở không ra hơi. Cô chỉ còn có thể nghe thấy tiếng cười ồn ào từ bên dưới sân khấu truyền đến, xen lẫn cả tiếng gào thét "kiss, kiss, kiss" đầy huyên náo ồn ào không dứt ở bên tai.
Da mặt của cô nóng bừng đến nỗi trướng đau, cô lo lắng đến độ trông giống như một chú thỏ trắng bị nhốt ở trong l*иg mà không ngừng dùng đôi tay nhỏ bé của mình đẩy anh ra.
Không biết đã qua bao lâu, ngay cả ánh sáng ấm áp ở trên sân khấu cũng trở nên u ám hơn vài phần theo.
“Rất xin lỗi, tôi đã thua bài Poker và đây là hình phạt.”
Người đàn ông buông lỏng bàn tay đang siết chặt vòng eo mảnh mai của cô ra. Hàm răng trắng bóng của anh phản chiếu ánh sáng từ ánh đèn, nó trông quyến rũ một cách lạ thường.
“Anh…”
Thiếu nữ tức giận đến mức nói chẳng nên lời. Đôi môi anh đào khẽ hé mở, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Lòng bàn tay ấm áp mang theo cả vết chai mỏng của anh chậm rãi lau qua khóe miệng của cô. Anh nhẹ nhàng lau đi cả vết son dây ra từ nụ hôn lúc nãy.
“Được rồi.”
Anh lại cười với cô rồi xoay người rời đi.
Đôi chân trắng nõn của Đại Ban bắt chéo ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ cao sẫm màu ở quầy bar. Giữa hai ngón tay của cô ta kẹp một điếu thuốc ngoại thanh mảnh, cô ta thổi làn khói ngon ngọt vào mặt cô.
Tô Mạn Khanh nhịn xuống cơn xúc động muốn chất vấn cô ta.
Rõ ràng cô ta bảo rằng đám phi công đều là quý ông nhưng nào có quý ông nào lại đi cưỡng hôn người khác như thế?
Cho dù cô có nhát gan như một chú chuột, cô cũng tuyệt đối chưa từng chịu đựng sự nhục nhã như thế.
“Em gái à, số em thật tốt.” Đại Ban gật đầu với cô. Sợ cô không tin nên cô ta tự lẩm bẩm một mình: “Số của em thật sự rất tốt.”
Cô bị người khác khinh khi như vậy mà cô ta còn gọi là số tốt hay sao?
Cô không thể không thừa nhận rằng tư tưởng của bản thân hơi khác biệt với những người phụ nữ trăng hoa trong quán bar này.
“Việc này… Công việc này không phù hợp với tôi.”
Thiếu nữ cắn môi chủ động xin từ chức. Đường đứng dưới chân tường nguy hiểm của một quân tử. Nếu cô tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Dường như Đại Ban hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, cô ta chỉ búng búng tàn thuốc về một phía rồi thờ ơ hỏi: “Em có biết anh ta là ai không?”
Thấy vẻ mặt ngây ngốc của thiếu nữ, mặt mày cô ta thu lại, cười hả hê nói: “Lăng Tử Phong, giáo úy Lăng của lực lượng không quân Vĩnh. Nhà anh ta có tiền nhiều đến nỗi có thể mua toàn bộ thành phố Phái Châu này. Ngoại trừ điều này ra, hiện nay anh ta còn là anh em tốt vào sinh ra tử lớn lên từ nhỏ với thiếu soái. Em gái à, tôi ở Uyển Thành này lăn lê bò lết suốt bảy tám năm cũng gặp qua không ít mỹ nhân nhưng tôi chưa từng thấy ai may mắn hơn em cả. Ngày ra mắt đầu tiên, em đã được một nhân vật như vậy xem trọng. Em nói xem, số em có tốt hay không?”
“Anh ta bảo rằng đó chính là hình phạt cho việc thua bài.” Thiếu nữ thấp giọng trả lời, cô hoàn toàn không muốn dính dáng đến người đàn ông khó hiểu kia.
“Trước đây, tôi chưa từng thấy anh ấy thua bài.” Người phụ nữ đột nhiên gỡ bông hoa hải đường được cài ở trên một bên tóc của mình xuống rồi nhồi nó ở trong lòng bàn tay. Cô ta nhồi bóp bông hoa đến mức dập nát rồi cười giễu một tiếng: "Em gái ngoan, em có phát tài thì cũng đừng quên dìu dắt chị gái nha. Em làm thử đi, mỗi tháng…”
Mạn Khanh không chờ cho người phụ nữ nói hết thì cô đã mím môi, không nói một lời mà chạy như bay ra khỏi quán bar. Cô hoà mình vào trong đêm đen.
Trừ phi cô có bệnh, cô mới có thể tiếp tục ở lại đó làm việc.