Mạt Thế: Không Làm Người Lương Thiện

Chương 4: Không sao, tôi chích cậu một mũi là được

“Tính… nghiện? Là bệnh gì… Hay anh đi khám tiêm thuốc?”

“Không sao, tôi chích cậu một mũi là được.”

Phục Tiểu Thi sợ đau từ nhỏ. Khi bị bệnh thà uống thuốc chứ không chịu đi tiêm, nếu bị tiêm một mũi vào mông thì chắc chắn sẽ ầm ĩ đến y tá cả một khoa.

Cũng bởi sợ đau, mười tám năm qua cô bảo vệ cơ thể cẩn thận, chưa từng để bản thân mất đi một miếng thịt nào.

Thế nên vừa nghe thấy Quyền Nhượng nói muốn chích cô một mũi, Phục Tiểu Thi trong lòng dập đầu, thoáng chốc đã mất đi sức lực.

Quyền Nhượng nói xong lách người xông vào, tay phải đóng sầm cánh cửa.

Thành phố bị phong tỏa, lái xe trên cao tốc sẽ bị cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt, đường đi bị chặn, người dân bị nghiêm cấm ra ngoài hoạt động. Quyền Nhượng lái xe một mình đập phá mười mấy sân bóng rổ mới chịu ra về.

Vận động xong cơ thể và thần kinh đều hưng phấn, huyết dịch phun trào, kéo đến hung khí dưới háng đàn ông cũng sưng đau một khối.

Tình hình bệnh dịch bên người không có nữ sinh, nhịn hai ba ngày còn được, nhưng nhịn lâu sẽ phát điên. Cậu ta chú ý đến Phục Tiểu Thi, vừa vặn trong biệt thự vẫn còn một mầm đậu tương, coi như nhét vừa kẽ răng cũng được.

Trong căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, ngoại trừ một chiếc giường cá nhân còn có một bàn học và tủ quần áo nhỏ. Những đồ linh tinh được xếp gọn vào một góc, Phục Tiểu Thi ngẩng đầu nghe Quyền Nhượng nói muốn tiêm cô.

“Bảo mẫu nhỏ, cho ông đây chơi cậu một lát?”

Nam sinh bước vào trong phòng, hô hấp dần trở nên dồn dập. Dáng người cao một mét tám sáu đứng ở giữa phòng khiến Phục Tiểu Thi nghẹt thở. Cô lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.

“Chơi…?”

“Là… chơi…Chơi thế nào?”

Cô nói lắp bắp, lùi mãi đυ.ng phải cạnh giường mới không lùi được nữa.

Quyền Nhượng áp sát đến từng bước, cô nhích về phía sau theo bản năng, cuối cùng ngã ngồi trên giường.

Căn phòng nhỏ không chứa nổi ba người, nhỏ đến mức cô muốn vùng dậy mở cửa nhưng không được, lối ra duy nhất đã sớm bị Quyền Nhượng chặn mất.

Quyền Nhượng vẫn chưa tắm rửa, trên người ngoài có mùi mồ hôi còn có hương vị bản năng của dã thú.

Cậu ta giống như một con báo, khi ăn thịt no say sẽ không chú ý đến Phục Tiểu Thi, còn hiện giờ thì chưa chắc, khi đói rồi ăn gì cũng thấy ngon.

“Nghe mẹ cậu nói chúng ta học chung một trường?”

“Tại sao tôi chưa gặp thấy cậu?”

Cậu ta mở miệng hỏi, duỗi ngón tay chạm vào tóc Phục Tiểu Thi.

Cô hoảng sợ rụt cổ, Quyền Nhượng chợt khom người nhấc gọng kính cô đặt trên chiếc tủ đầu giường. Cậu ta có thị lực tốt, cách thấu kính nhìn cô, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ, ngay cả mấy chiếc mụn đỏ cũng như bị xoá nhòa.

“Em sẽ gọi mẹ…”

“Mẹ em đang ở lầu dưới, tai bà rất thính chắc chắn sẽ nghe thấy.”

Quyền Nhượng à lên một tiếng, vẻ mặt hờ hững, đặt gọng kính xuống đáp lại: “Nếu cậu thích thì tôi cũng không cản.”

Cậu ta duỗi tay nắm lấy cổ tay Phục Tiểu Thi, chậm rãi chà lên nơi thần bí đang sưng bên dưới đũng quần.

Phục Tiểu Thi đỏ hồng vành mắt, cổ tay mảnh mai bị nắm chặt, chậm rãi dịch đến gần, mãi đến khi ngón tay đυ.ng phải nơi gồ lên như ngọn núi nhỏ. Cách một lớp quần vận động nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. Phục Tiểu Thi giật mình giống như bị bỏng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thanh xuân rơi nát đầy đất, Quyền Nhượng là tên lưu manh không biết xấu hổ.

Cậu ta đâu chỉ là lưu manh, mà còn là một tên lưu manh cuồng bạo lực.

“Cho cậu hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn để tôi chơi một lát.”

“Hai là sẽ chết.”

Cậu ta cong môi cười hòa ái, lại bước lên phía trước đè ép cô nửa bước. Phục Tiểu Thi bất đắc dĩ bò lên giường, nhích dần về phía sau.