“…Con thấy hơi mệt, hôm nay con muốn xin nghỉ.”
Sáng hôm sau Phục Tiểu Thi đứng phòng bếp, mẹ Phục liếc nhìn con gái, thấy vành mắt cô như mắt gấu trúc, cả người cũng không có tinh thần.
“Con xin nghỉ làm gì, thấy không thoải mái à? Mau đi ngủ đi, mẹ làm nốt cho.”
Bà nhấc chiếc khay chuyên đựng đồ ăn cho Phục Tiểu Thi, trong khay có đặt một miếng bánh ngọt.
Là đồ ăn cậu chủ để lại.
“Con không muốn ăn lắm… Mẹ…”
Cô uể oải nói, nhưng mà tay vẫn cầm miếng bánh đưa lên miệng cắn. Lúc này phía sau có người bước đến, là Quyền Nhượng.
Cậu ta bưng nửa chén sữa ra ghế sô pha ngồi, chuyển liên tiếp vài kênh truyền hình mới nghe thấy các phóng viên đang phỏng vấn vị giáo sư già của viện nghiên cứu.
“Tính đến nay làn sóng bệnh dịch có khả năng không dự báo trước được.”
“Chúng ta cần phải tiêm vacxin phòng bệnh, có điều không thể miễn nhiễm được một trăm phần trăm.”
Phóng viên cầm micro hỏi vài từ ngữ chuyên ngành, sau đó chuyển đến phòng ghi hình, mấy giáo sư có tên tuổi trong giới y học đang ngồi thảo luận.
“Thực ra đã có ca tái phát mới, chuyện này vốn dĩ không thể giấu giếm.”
“Nước ngoài đã thăm dò ra, sau khi virus C xâm nhập vào hệ thần kinh sẽ có một vài bộ phận bị phá hoại không thể chữa trị.”
“Có điều hiện giờ các nước vẫn đang bảo mật nghiên cứu.”
“Còn về chuyện tiêm phòng vacxin, chúng ta hiện giờ đã tiêm ngừa được tám mươi phần trăm. Nếu ở đặt ở nước ngoài, trị số tiêm phòng sẽ không cao như vậy.”
“Áp dụng biện pháp cưỡng chế thì có tác dụng gì?! Xã hội cần phải phát triển, trước thời điểm nghiên cứu ra thuốc trị tận gốc thì chắc chắn chúng ta sẽ phải sống chung với virus một thời gian.”
“Nhưng mà chúng ta có thể khẳng định một điều…”
“…Nhân loại chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.”
Âm thanh thảo luận trong TV vang lên, Quyền Nhượng không quay đầu lại, gọi một tiếng bác Phục, bà đi lên bưng chén sữa ra.
Phục Tiểu Thi bước xuống lầu dưới nên không nghe thấy Quyền Nhượng lẩm bẩm câu kia.
“Tái phát? Có cần nghiêm trọng thế không? Tôi mới vừa khỏi bệnh đấy.”
Nhưng trên thực tế, trong nước đã có người tái phát từ tháng trước. Tình hình bệnh dịch đã được khống chế trong vòng nửa năm đổ lại, phần lớn người trẻ không để ý đến tin này, người già thì lại khá quan tâm.
Sáng sớm weibo đưa tin mới nhất của tổ chức y tế trong nước, nói tình hình bệnh dịch bùng phát, có vài thành phố đang tiến hành phong tỏa, trong đó bao gồm cả thành phố cô.
Phục Tiểu Thi ngồi trong vườn cho Nữu Nữu ăn. Ngày trước nhà họ Quyền có nuôi một con chó lông ngắn để trông cửa, sau này mất thì không nuôi thêm nữa. Thành ra Nữu Nữu chiếm mất cái ổ của người ta, cả ngày lười nhác hết ăn lại nằm, còn không chịu sủa lấy một tiếng.
“Mày có thể thông minh chút không?”
“Thấy người đến phải kêu gâu gâu, đã biết chưa?”
“Mày được ăn thức ăn cao cấp mà chó nhà người ta để lại, một cân giá bốn năm trăm đấy.”
Nữu Nữu nửa hiểu nửa không, Phục Tiểu Thi bảo kêu thì cứ kêu vậy. Nó khẽ sủa gâu gâu mấy tiếng cho qua, chọc Phục Tiểu Thi giận tím mặt. Cô ôm chặt đầu nó ép phải kêu tử tế.
Mãi đến khi cô bị một bóng đen cao lớn bao phủ, chân không khách khí đá mông cô.
“Này, đã biết tin phong tỏa chưa?”
“Hả?”
Cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngơ ngác.
“Mẹ cậu vừa đi mua đồ dùng, không được nói cho bác biết tôi ra ngoài, càng không được mách chuyện này cho mẹ tôi biết.”
Quyền Nhượng quơ quơ chiếc máy ảnh nói bên trong vẫn còn ảnh của cô, muốn tốt nghiệp thuận lợi thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trước khi đi còn không quên dọa cô, nếu con chó không học được cách sủa dọa người thì nên nghỉ xuống nhà bếp làm việc.
Quyền Nhượng chắc chắn không chịu ở nhà.
Hiếm khi có dịp nghỉ hè, cậu ta đã lên lịch trình xong, mấy hôm nữa còn định đi nghỉ mát với bạn bè. Bỗng nhiên nghe lệnh phong tỏa, cậu ta không thể ở nhà mãi được, trong đầu chỉ muốn ra ngoài chơi.
Hơn mười giờ tối, đèn xe sáng rực.
Tối hôm trước Phục Tiểu Thi ngủ không yên, định bụng về phòng mình đánh một giấc thật say. Quyền Nhượng dừng xe bước vào trong nhà, ánh mắt đảo đến phòng người giúp việc bên góc.
Rầm rầm.
“Mở cửa.”
Đập của hai lần vẫn chưa thấy Phục Tiểu Thi dậy, Quyền Nhượng sớm không còn nhẫn nại, giơ chân đạp một cái. Cánh cửa rất kiên cố, nhưng mà Phục Tiểu Thi bị dọa tỉnh.
Cô dụi dụi mắt, nghe thấy Quyền Nhượng đang quát.
“Mở cửa mau, nhanh lên.”
Cậu ta thúc giục, Phục Tiểu Thi bước xuống giường vội vàng mở cửa. Vừa nãy cô mơ thấy bản thân bị đánh chấn thương não phải nằm phòng cấp cứu, sau đó Quyền Nhượng cầm giấy mời luật sư đến…
“Không phải anh đã đi rồi sao?”
Cánh cửa khẽ mở, Phục Tiểu Thi liếc mắt nhìn.
Một giây sau cửa bị mở tung, cơ thể nam sinh nồng mùi mồ hôi hun Phục Tiểu Thi đến choáng váng. Cậu ta đứng trước cánh cửa ngạo nghễ nhìn cô.
“Em gái, tôi có tính nghiện.”