Mạt Thế: Không Làm Người Lương Thiện

Chương 5: Áp sát

Quyền Nhượng ung dung cởi bỏ chiếc áo, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng thắt lưng thon gầy, ngón tay đè lên túi quần kéo xuống dưới. Cơ thể nam sinh cứ thế trần trụi giữa không khí.

Cậu ta không nói hai lựa chọn kia còn hơn, tuy chỉ là đùa bỡn nhưng trái tim nhỏ bé của Phục Tiểu Thi vẫn không chịu nổi dằn vặt như vậy. Những lúc tức giận Quyền Nhượng rất đáng sợ, cô tin tưởng bản thân sẽ chết chắc.

“Không, không được, đừng mà…”

“Đừng như vậy, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không…”

Phục Tiểu Thi rưng rưng nước mắt, nghiêng mặt né tránh nơi đang gồ lên của nam sinh trước mặt.

Lúc này Quyền Nhượng đã leo lên giường, nhân lúc Phục Tiểu Thi vẫn đang gạt nước mặt, tiện tay phủ chiếc qυầи ɭóŧ tam giác lên mặt cô. Đôi mắt bị vải vóc che kín càng khiến cô bất an, cuối cùng vẫn bị người nào đó đè trên giường.

“Sẽ không đau, kỹ thuật của tôi rất tốt.”

“Nếu còn khóc nữa tôi sẽ không có kiên nhẫn.”

Dưới ánh đèn sáng rực rỡ trong căn phòng, cô bị trùm đầu. Chất vải mỏng manh nên ánh sáng xuyên qua không ít. Cô giống như một con rùa rụt cổ vào mai, mặc dù có thêm chút cảm giác an toàn nhưng vừa nghĩ đến đây là qυầи ɭóŧ của nam sinh, cô lại giãy dụa như một con cá mắc cạn.

Lúc giãy dụa, hai tay dễ dàng bị nam sinh kéo lêи đỉиɦ đầu, cậu ta rút dây thắt lưng buộc tay cô lên thành giường.

“Quyền Nhượng…”

“Ừm.”

“Em sợ đau.”

“Sẽ không đau, tôi nhẹ tay.”

Cậu ta nói xong chậm rãi di chuyển bàn tay, sờ lên eo Phục Tiểu Thi, dễ dàng cởi chiếc quần thể thao rộng rãi xuống dưới gối. Phía trên đè ép khiến cô không thể nhúc nhích, đôi chân cũng bị cánh tay nam sinh giữ chặt.

Da dẻ non mềm mọng nước thực không tệ. Quyền Nhượng tán thưởng vài câu. Con mọt sách quả là con mọt sách, bình thường trừ học bài thì chưa từng rèn luyện thể thao. Da thịt mềm như miếng đậu hũ, thậm chí còn có thể bấm ra nước.

Quả thực cậu ta đã làm thế. Khớp tay vận động quanh năm mang theo không ít vết chai thô ráp. Ngón tay chậm rãi di chuyển lên hai bắp đùi, sau đó rời sự chú ý đến khe thịt nho nhỏ.

“Tối hôm qua bảo tách chân nhưng cậu không chịu, lần này sẽ cho tôi nhìn chứ?”

Quyền Nhượng mở miệng hỏi, Phục Tiểu Thi cắn môi.

Cảm giác tê dại kia khiến dây thần kinh não cô nhảy loạn. Cô cảm nhận được hai ngón tay đang kéo mép qυầи ɭóŧ mình, khe huyệt bày ra trước mặt Quyền Nhượng.

Ánh đèn sáng sủa chiếu lêи đỉиɦ đầu hai người, nam sinh rũ mắt nhìn khe huyệt đang vặn vẹo vì bất an. Nữ sinh bị cậu ta đè chặt, cổ tay bị trói, quần đã cởi, ngón chân nhỏ cuộn tròn lại.

Hai mảnh thịt trai khép chặt che lấp mất hạt đậu nhỏ màu hồng phấn, màu sắc đẹp đẽ, ngay cả hương thơm cũng…

Cậu ta chậm rãi cúi đầu, chóp mũi chỉ cách khe thịt nửa nắm tay. Hương thơm từ cơ thể nữ sinh tản mát, chỉ cần ngửi thoáng qua đã thấy mạch máu trong cơ thể càng thêm sôi sục.

Trong đầu chỉ nghĩ nên nhét cây gậy thịt vào huyệt cô thế nào, thao cô vừa khóc vừa kẹp chặt cậu ta. Phía trên phía dưới đều lem nhem nước, nước thấm ướt ga giường, cả căn phòng tràn ngập hương vị làʍ t̠ìиɦ.

“Để tôi tách ra nhìn? Hửm?”

Cậu ta nói cuối câu còn chen lẫn tiếng thở dốc, hô hấp càng lúc càng nặng nề.

Phục Tiểu Thi nức nở một tiếng, hoảng sợ nhích mông lên phía trên lại bị bàn tay lớn kéo về. Ngón cái cùng ngón trỏ xoa nắn hai bên mép thịt no đủ, chen vào chính giữa xoa niết.

Phục Tiểu Thi đỏ bừng mặt như sắp nhỏ ra máu, cảm xúc khó chịu, xấu hổ cùng oan ức đan xen nhau. Còn nhiều hơn nữa chính là cảm giác ngột ngạt mà Quyền Nhượng mang đến.

“Cậu xem, vò ra nước.”

Cậu ta khẽ ha một tiếng, giơ ngón tay lên cho cô xem.