Linh Dị Âm Dương

Chương 91: Tra tấn

Trong thôn liên tục có người gặp nạn mà còn là mấy đứa choai choai hay chơi chung với nhau, đến đây thì người dân thôn Nam Hà không thể nào không phát giác ra điều bất thường được. Một người còn lại trong nhóm chơi cùng Trương Tài Tuấn tên là Ngô Chí Nghiệp cũng vô cùng hoảng loạn, ngày đêm nơm nớp lo sợ sắp tới sẽ đến lượt mình gặp tai ương. Người trong thôn thấy vậy bèn cho rằng bọn họ đã làm việc gì đó trái lương tâm nên bây giờ bị quỷ quái trả thù, hoặc có thể là đã chọc giận thần núi trấn giữ vùng này nên mới bị trừng phạt.

Mấy ngày nay Trương Tài Tuấn và Ngô Chí Nghiệp sợ đến nỗi suốt ngày trốn ru rú trong nhà chẳng dám bước ra đường nửa bước, thậm chí Trương Tài Tuấn còn không dám đi ngủ, sợ rằng trong lúc ngủ sẽ gặp phải chuyện gì đó. Tinh thần cậu ta kiệt quệ, sắp phát điên đến nơi.

Nhà họ Trương chỉ có mỗi một đứa con trai này nên đương nhiên phải cố gắng tìm mọi cách để cứu cậu ta, thế là bọn họ tìm đến nhà họ Ngô định gom góp tiền bạc hùn nhau mời một bà cốt nổi tiếng trong vùng đến làm pháp sự. Thế nhưng bà cốt kia hét giá quá cao, hai nhà đã vét sạch tiền mà vẫn không đủ, hỏi mượn người trong thôn thì ai nấy đều sợ rước phải phiền phức nên không chịu cho mượn. Người nhà họ Trương bí quá đành phải cắn răng đội mưa chạy đường xa sang nhà thông gia, tìm anh cả của Trương Kế thị mượn thêm tiền.

Tuy rằng trưởng thôn thấy việc này không khả quan lắm nhưng dù sao Trương Tài Tuấn cũng là cháu ruột của ông, cho dù ông có băn khoăn thì cũng sẽ không đến nỗi thấy chết không cứu. Ông hỏi Trương Kế thị còn cần bao nhiêu tiền nữa thì được trả lời là còn thiếu mười lăm lượng bạc.

Trưởng thôn giật mình hỏi: “Sao mà nhiều quá vậy, rốt cuộc là bà cốt kia đòi bao nhiêu tiền?”

Trương Kế thị đáp: “Bà ấy nói là đã gieo quẻ rồi, thấy việc này quá nguy hiểm cho nên muốn thù lao ba mươi lượng, mà phải giao bạc thì mới ra tay.”

Cố Cửu vừa nghe cái giá đó là biết ngay bà cốt kia đã biết chuyện nhà họ từ trước nên mới lợi dụng thời cơ trục lợi. Ba mươi lượng là số tiền mà một nhà nông bình thường phải ra sức làm lụng bốn năm năm mới có được, nếu trừ đi các chi phí sinh hoạt khác rồi mới ki cóp để dành thì còn lâu hơn nữa. Cố Cửu đã thấy qua gia cảnh của trưởng thôn, tuy cũng được xem là phú nông nhưng nếu muốn mượn ngay mười lăm lượng bạc thì có khi ông phải đào hết sạch của cải trong nhà ra mất.

Quả nhiên mới vừa nghe đến số tiền đó thì vợ của trưởng thôn đã phản đối ngay, nói có thể cho mượn nhưng cùng lắm chỉ được năm lượng thôi, không hơn.

Trương Kế thị nghe xong liền bật khóc đầy tuyệt vọng, thật ra dưới bà còn một người em gái nữa, nhưng ở thời đại này phụ nữ xuất giá muốn giúp đỡ nhà ngoại là việc vô cùng khó khăn, huống chi ai nấy đều phải lo vun vén cho gia đình riêng của mình trước.

Cố Cửu nghe người trong phòng rầu rĩ thở vắn than dài thì đưa tay gõ gõ lên khung cửa rồi bước vào, nói: “Để bọn tôi theo các vị về nhà xem thử thế nào.”

Trương Kế thị ngơ ngác nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật, hỏi: “Các cậu là ai?”

“Hai vị công tử, việc này rất mạo hiểm, các ngài là thầy thuốc nhưng cũng chỉ là người thường thôi mà, làm sao đối phó được với quỷ thần…” Trưởng thôn lên tiếng can ngăn.

Cố Cửu cười nói: “Thật ra lúc trước chúng tôi không nói rõ với bác, chữa bệnh là nghề tay trái của chúng tôi, còn nghề tay phải là đạo sĩ đó.”

“Các vị là đạo sĩ?!” Trương Kế thị đứng phắt dậy, mừng rỡ nhìn hai người.

Chồng của Trương Kế thị cũng không kìm được vẻ kích động, tràn trề hi vọng hỏi dồn: “Có phải ý của các vị là có thể giúp chúng tôi giải quyết được việc này không?”

Cố Cửu khẽ lắc đầu nói: “Còn chưa biết được, phải đến xem tình hình cụ thể đã.”

“Vâng, vâng, được chứ ạ!” Ba người nhà họ Trương gật đầu như giã tỏi.

Cố Cửu và Thiệu Dật không làm chậm trễ, lập tức thu dọn đồ đạc lên đường. Hai người về đến thôn liền ngủ một mạch đến giờ, còn chưa kịp ăn cơm trưa, vì vậy liền mang theo bánh ngô mà trưởng thôn đã chuẩn bị sẵn cho họ để ăn tạm trên đường.

Trưởng thôn dắt một chiếc xe bò ra kéo cả nhà em gái mình lên ngồi rồi đánh xe đi trước dẫn đường cho xe lừa của nhóm Cố Cửu.

Vì đường đi quá xấu nên bọn họ mất hơn hai giờ mới đến được thôn Nam Hà, lúc đến nơi thì trời đã sập tối. Nhà họ Trương đã lên đèn, mọi người dừng xe lại trước cửa nhà, Cố Cửu và Thiệu Dật muốn gặp Trương Tài Tuấn ngay.

Theo lời Trương Kế thị thì từ khi Tiết Minh gặp chuyện, Trương Tài Tuấn luôn trốn ở trong nhà, ăn uống tiêu tiểu ngay trong phòng nên dù đang là mùa đông nhưng mùi xú uế trong phòng vẫn bốc lên nồng nặc, không những vậy, trên mặt đất và trên giường ngủ của cậu ta đều rắc đầy bột lưu huỳnh để xua rắn, nói tóm lại là điều kiện sinh hoạt rất kém. Trương Tài Tuấn không còn dáng vẻ của một thanh niên mười bảy mười tám tuổi tràn đầy sức sống nữa, người ngợm cậu ta lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối nhìn như ăn mày. Lúc mọi người đẩy cửa vào thì cậu ta đang trùm chắc kín mít rúc vào một góc giường, đôi môi tái nhợt, mắt thâm thành quầng, đôi mắt hiện rõ tơ máu.

Thấy có người tiến vào phòng, Trương Tài Tuấn càng run rẩy tợn, cậu ta vốn dĩ đang nép vào tường rồi, nay thấy người lại càng cố gắng thu mình lại, cứ như muốn chui quách vào tường vậy.

Trương Kế thị nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con trai thì suýt nữa đứng không vững, nhịn không được lại bắt đầu khóc rưng rức. Bà muốn lại gần Trương Tài Tuấn nhưng cậu ta cứ dại ra, dường như không biết bà là ai, liên tục múa máy tay chân cản bà lại. Cậu ta sợ hãi hét toáng lên: “Đừng lại đây! Không được lại gần! Tôi không cố ý, không cố ý mà!”

Trương Kế thị rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành: “Tài Tuấn à, là mẹ đây mà con.”

Lúc này Trương Tài Tuấn mới hoàn hồn, chậm rãi nhìn lên, thấy đúng là mẹ mình thì bắt đầu nhìn quanh quất, hỏi dồn: “Bà cốt đâu? Chẳng phải nói là đi mời bà cốt sao?”

Trương Tài Tuấn không thấy được bà cốt liền khóc nức lên, bổ nhào vào Trương Kế thị, la lớn: “Mẹ! Mẹ nói đi mời bà cốt cho con mà! Bà cốt đâu rồi? Con muốn bà cốt!”

Trương Kế thị vội trấn an con trai: “Tài Tuấn đừng sợ, mẹ đã mời đạo sĩ đây rồi. Họ cũng biết bắt quỷ con à.”

Trương Tài Tuấn nghe vậy liền nhìn theo hướng mẹ mình chỉ, thấy Cố Cửu và Thiệu Dật nom trẻ tuổi nên càng tuyệt vọng kêu khóc: “Mấy người này có được không? Có phải cha mẹ tiếc tiền không? Cha mẹ tiếc tiền nên mới không chịu mời bà cốt về đúng không?!”

Trương Tài Tuấn vừa không ngừng khóc la vừa đấm giường bồm bộp như kẻ điên. Thiệu Dật chẳng nói chẳng rằng đi thẳng tới trước mặt cậu ta lật tay bổ một nhát vào sau gáy, cậu ta lập tức trợn trắng mắt rồi lật ngang, hôn mê bất tỉnh.

Người nhà họ Trương hết hồn kêu ra tiếng, Cố Cửu vội giải thích: “Sư huynh giúp cho cậu ta ngủ một giấc mà thôi. Người không ngủ không nghỉ liên tục nhiều ngày dễ bị đột tử.”

“Cảm…cảm ơn đạo trưởng.” Trương Kế thị lau nước mắt, cùng chồng mình đỡ con nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cho cậu ta.

Tạm dẹp yên Trương Tài Tuấn rồi Cố Cửu và Thiệu Dật mới có thời gian quan sát nhà họ Trương, họ đi khắp các phòng trong nhà nhưng không tìm thấy dấu vết của âm khí.

Trương Kế thị đi chuẩn bị cơm chiều, Cố Cửu hỏi Trương Thành Nghĩa là cha của Trương Tài Tuấn: “Con trai của chú có nói rốt cuộc bọn họ đã gặp chuyện gì không?”

Trương Thành Nghĩa mặt ủ mày ê lắc đầu: “Nó nhất định không chịu nói.”

“Không chịu nói?”

Cố Cửu nghe vậy liền đoán được có lẽ bọn họ không phải đắc tội thần núi mà là đã làm việc gì đó trái lương tâm nên mới bị trả thù.

Cố Cửu hỏi: “Nhà của Tiết Minh ở đâu? Chúng tôi muốn đến đó xem thử.”

“Nhà đó ở phía bên kia thôn, để tôi dẫn các vị đi.”

Trên đường đi, Trương Thành Nghĩa nói sơ lược cho hai người biết chuyện nhà họ Tiết.

Vì chuyện của Tiết Minh mà gần đây nhà họ Tiết cũng sống không được yên ổn. Tiết Minh đứng hàng thứ ba trong nhà, bởi vì là con út nên được cha mẹ cưng chiều nhất, trên cậu ta còn có hai anh trai, đều đã lập gia đình. Lần này vì cứu Tiết Minh mà cha mẹ cậu ta không màng đến sự phản đối của hai con trai lớn và các con dâu, gần như đào hết sạch của cải trong nhà để cứu chữa cho cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn là công Dã Tràng, hơn nửa đời sau này Tiết Minh chỉ còn là một kẻ tàn phế, phải nằm trên giường chờ người ta chăm bón như em bé.

Thường nói trước giường người bệnh lâu ngày không còn đứa con hiếu thảo, năm này qua tháng nọ phải chăm sóc cho một người đau yếu không thể tự lo liệu được những sinh hoạt cơ bản thì đến người thân máu mủ ruột rà cũng khó tránh khỏi sinh lòng oán trách. Hai đứa con lớn nhà họ Tiết đã có gia đình riêng của mình để lo, tuy cha mẹ Tiết rất thương yêu Tiết Minh nhưng nay trong nhà túng tiền, Tiết Minh lại còn là gánh nặng không bỏ được, không thể trông cậy vào, đợi đến lúc trăm tuổi chỉ có thể cậy nhờ vào con lớn và con thứ để dưỡng già, chỉ e rằng đến cuối cùng, đối với cha mẹ, Tiết Minh sẽ chẳng khác gì một củ khoai nóng bỏng tay, cầm không được mà vứt không đành.

Không phải Cố Cửu muốn nghĩ xấu cho người nhà họ Tiết, mà cậu đã chứng kiến quá nhiều việc tương tự như vậy trên đường đi, âu cũng là lẽ thường tình, lòng người là thứ phức tạp và dễ đổi thay.

Đoàn người vừa đến trước cửa nhà họ Tiết đã nghe thấy tiếng người cãi nhau ầm ĩ, Trương Thành Nghĩa cảm thấy bây giờ vào không phải lúc nên đề nghị đứng đợi một lát, vừa hay Cố Cửu cũng muốn nghe thử bọn họ cãi cái gì bèn đồng ý.

Trương Thành Nghĩa khẽ nói: “Là Tiết tẩu và con dâu cả của chị ấy đang cãi nhau.”

Trong nhà đúng là có hai giọng nữ đang đôi co với nhau, con dâu cả nhà này nổi tiếng đanh đá, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến việc người ta nghe được sẽ dị nghị cô ta bất hiếu. Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ Tiết Minh ra mặt, chê cậu ta là cục nợ phiền phức. Bà Tiết thì vẫn còn rất thiên vị con trai út, mấy ngày nay hai đứa con dâu vì chuyện hai vợ chồng bà lấy hết tiền trong nhà chạy chữa cho Tiết Minh nên ngày nào cũng nói xiên nói xéo. Ban đầu bà ta cũng ráng nhịn xuống vì biết mình đuối lý, nhưng đến hôm nay thì tức nước vỡ bờ, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng, đâu lý nào lại chịu để con dâu trèo lên đầu mình được, thế là làm một trận trời long đất lở.

Cố Cửu xoa xoa hai tay, xem ra tình hình nhà họ Tiết còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Tiết Minh mới nằm liệt giường mấy ngày thôi mà anh trai chị dâu đã trở mặt hẳn rồi, sau này chắc chắn sẽ càng khổ sở hơn.

Bên ngoài trời lạnh căm, nghe thêm được vài câu thì Thiệu Dật mất kiên nhẫn tiến lên gõ cửa luôn, ngay lập tức tiếc ồn ào trong nhà lắng xuống.

“Trời tối mò rồi còn ai tới vậy!” Bà Tiết nuốt giận càu nhàu.

Trương Thành Nghĩa hô lớn: “Đại tẩu, là tôi, Thành Nghĩa đây.”

Ngay sau đó, cửa gỗ cũ nát kẽo kẹt mở ra, một người phụ nữ trung niên với đôi mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt mọi người. Bà ta nhìn nhìn Trương Thành Nghĩa, ánh mắt có vẻ tức giận bất bình nhưng cũng có sung sướиɠ hả hê.

“Trương Thành Nghĩa, trời tối rồi chú còn sang đây làm gì? Có phải Tài Tuấn nhà chú cũng gặp chuyện rồi đúng không?”

Trương Thành Nghĩa sầm mặt: “Tài Tuấn không sao cả.”

Bà Tiết cười trên nỗi đau của người khác cũng không có gì lạ, dù sao cũng là cả bọn cùng gây chuyện, tại sao chỉ có con trai bà ta gặp xui xẻo? Trương Tài Tuấn và Ngô Chí Nghiệp cũng phải cùng chung số phận mới đúng.

Trương Thành Nghĩa cũng nhanh trí, chú ta chỉ vào Cố Cửu và Thiệu Dật nói: “Mấy đứa nhóc này đắc tội thần núi, bọn ta sợ thần nổi cơn thịnh nộ thì sẽ liên lụy đến bà con xóm giềng trong thôn nên đi mời được hai vị đạo trưởng đến giải quyết đây. Tôi dẫn họ đến đây xem thử tình hình của Tiết Minh.”

“Mấy cậu này?” Bà Tiết cũng giống như Trương Tài Tuấn, không tin tưởng đạo sĩ trẻ tuổi.

Đúng lúc này, Tiểu Đệ vẫn quanh quẩn bên chân Cố Cửu nãy giờ bỗng nhảy phốc lên vai cậu, hiên ngang ngồi xổm trên đó, mở to đôi mắt mèo sáng quắc nhìn chằm chằm bà Tiết, meo lên một tiếng.

Người không hiểu về huyền môn đều cho rằng mèo đen là vật âm tà, bà Tiết cũng không ngoại lệ. Bà ta bị Tiểu Đệ nhìn đến nổi da gà, lời nói châm chọc sắp ra khỏi miệng liền bị kẹt lại, khóe miệng bà ta giật giật nhưng không dám nói gì, chỉ vịn lấy khung cửa xoay người nép sang một bên rồi nói gọn lỏn: “Vào đi.”

Lúc bà Tiết mở cửa, người nhà họ Tiết đều đứng cả trong phòng khách, bà Tiết vừa đóng bước vào đã giương giọng mắng hai cô con dâu sa sả: “Các cô nhìn cái gì mà nhìn, cút về phòng hộ cái!”

“Làm như báu lắm không cho nhìn, ai thèm.” Cô con dâu cả bĩu môi ngúng nguẩy đi vào phòng.

“Tôi thấy cô muốn phản đến nơi rồi!” Bà Tiết tức điên nhào tới trước cửa phòng vừa đá cửa vừa mắng chửi một hồi rồi mới sực nhớ nhà có khách. Bà ta thở phì phò đầy vẻ không kiên nhẫn mà dắt mấy người Cố Cửu đến chỗ Tiết Minh nằm.

Trong phòng của Tiết Minh toàn là mùi máu tươi, không những vậy Cố Cửu còn ngửi được cả mùi khai của nướ© ŧıểυ hòa lẫn với mùi máu nữa.

Dù cho thế giới hiện đại mà Cố Cửu đã từng sống có nền y học tiên tiến đi nữa thì việc chăm sóc người liệt cũng đã rất khó khăn rồi, đừng nói đến thời cổ đại này, chỉ có thể nói đã khó càng thêm khó.

Tiết Minh không động đậy được vì vết thương còn chưa khỏi hẳn, người nhà cũng không dám tùy tiện động đến cậu ta, cho nên chỉ đành mặc cậu ta tiểu ra giường.

Cố Cửu lơ đãng nhìn sang bà Tiết thì thấy bà ta cau mày nhăn nhó, cũng không biết là đau lòng con trai hay là vì mùi khó ngửi trong phòng nữa.