Linh Dị Âm Dương

Chương 90: Bẫy

Lệ khí trong quận Thượng Dương đã tan hết nhưng người dân cũng không thể lập tức biết là mình đã khỏe lên ngay được, vì thế chắc chắn trong mấy ngày tới người ta vẫn sẽ tiếp tục đóng cổng thành. Sau khi mưa tạnh, Cố Cửu và Thiệu Dật dùng lại mánh cũ, canh me lúc quan binh đổi ca gác sáng sớm liền lẻn ra khỏi thành, quay lại thôn làng đã gửi xe lừa.

Hai người lớn đi bộ, mấy nhóc người giấy thì ngồi vắt vẻo trên vai hai người, tò mò bò lên bò xuống không biết mệt. Mấy bạn nhỏ này vừa nhận được thêm mấy ngày tuổi thọ nên Cố Cửu cũng để mặc cho chúng chơi.

Hai người lớn mới vừa len lén nắm tay trong mưa ngượng ngùng không ai nói với ai câu nào, nhưng dọc đường đi lại không giấu nổi nụ cười, cứ làm bộ nhìn vu vơ chứ thật ra chốc chốc lại nhìn trộm người kia, xung quanh hai người cứ như được quét thêm một lớp mật ong dính dính ngọt ngọt vậy.

Cố Cửu ôm Tiểu Đệ trong lòng mà cứ nhìn sang Thiệu Dật mãi, thích quá kìm không được bèn thò tay cào cào Tiểu Đệ cho đỡ xoắn. Nhóc mèo mới tắm mưa xong ướt nhẹp nằm gọn trên tay Cố Cửu, bày ra vẻ mặt bổn đại meo không còn gì để nói.

Lại đi thêm một chốc, Thiệu Dật bỗng nhích lại gần Cố Cửu, hỏi nhỏ: “Đệ có lạnh không?”

Cơn mưa ban nãy có chứa khí Cam Lộ nên dù bị xối ướt cả người thì Cố Cửu cũng không thấy lạnh. Cậu nhìn khuôn mặt hồng hồng và hai lỗ tai đỏ lựng của Thiệu Dật, ngốc ngơ định trả lời không lạnh, thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt lấp lánh tràn trề hi vọng của sư huynh thì bỗng nhiên nhanh trí gật đầu nhiệt tình nói: “Lạnh lắm ạ.”

Như chỉ đợi có thế, Thiệu Dật vội vàng vươn tay nắm lấy tay Cố Cửu, không phải chỉ hai ngón tay móc vào nhau như lúc đầu mà là nắm trọn cả bàn tay nhỏ nhắn, sau đó hắn nghiêm trang hắng giọng, nhìn về phía trước làm bộ đứng đắn nói: “Thế này thì không lạnh nữa rồi nhỉ.”

Cố Cửu sờ sờ bàn tay to lớn đang nắm chặt tay mình, khẽ cười: “Không lạnh nữa.”

Cố Cửu được Thiệu Dật nắm tay dắt đi, nơi hai bàn tay tiếp xúc cứ như có điện vậy, làm toàn thân cậu cứ tê tê. Thật ra trước đây hai người đã nắm tay không biết bao nhiêu lần, nhất là vào những ngày mưa lên núi tìm Lôi Kích Mộc trời đều rất lạnh, khi đó Thiệu Dật cũng sẽ nắm tay Cố Cửu một lát để ủ ấm, nhưng mà khi đó cậu chỉ thấy cảm động vì sư huynh lo lắng cho mình, hoàn toàn không hề giống như bây giờ, cảm giác sung sướиɠ đến tận tim.

Ngoài thành cũng có mưa lớn làm đường đi lầy lội, nhưng giờ phút này đường sá khó đi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của hai sư huynh đệ tí nào, hai người còn ước gì quãng đường này dài thêm chút nữa, thế nhưng dù có mong ước gì thì đường đi mãi cũng phải tới. Vừa đến trước cửa thôn, mấy nhóc người giấy đã ngoan ngoãn trốn vào trong túi áo của bọn họ, Thiệu Dật cũng buông tay Cố Cửu ra đầy tiếc nuối.

“Hai vị trở lại rồi ư?” Một giọng nói ồm ồm vang lên phía sau làm Cố Cửu và Thiệu Dật giật mình quay về thực tại.

Cố Cửu quay lại nhìn thì thấy người đến là vị trưởng thôn mà bọn họ đã gặp bèn gật đầu mỉm cười chào hỏi: “Vâng, chúng tôi về rồi đây.”

Ngày hôm qua trước khi đi hai người không hề nói việc muốn vào thành, mà hiện giờ cổng thành vẫn còn đóng, chắc chắn người trong thôn cũng biết rằng vốn không thể nào ra vào được. Cố Cửu và Thiệu Dật chỉ xưng mình là thầy thuốc đi ngao du khắp nơi, chuẩn bị đến các thôn làng quanh đây để khám bệnh, người trong thôn cũng tin vậy.

Trưởng thôn thấy Cố Cửu và Thiệu Dật ướt như chuột lột bèn vội vàng mời hai người về nhà mình. Về đến nơi, ông vừa gọi người nhà pha nước ấm cho hai người tắm rửa vừa luôn tay thu dọn một gian phòng trống cho khách. Ông ngại ngùng nói: “Hàn xá đơn sơ mong hai vị không chê, hai vị cứ ở đây đợi vài ngày đến khi đường khô ráo rồi hẵng đi tiếp.”

“Đã tốt lắm rồi, phải làm phiền bác vài ngày vậy.” Cố Cửu thấy Thiệu Dật liếc nhìn mình thì cười cười hiểu ý, ngày xưa chỉ cần một phòng là đủ, nay chỉ có một phòng lại càng hay.

Cố Cửu vừa mới hấp thu khí Cam Lộ sẽ không bị lạnh nhưng Thiệu Dật vẫn lo cho cậu, nhường cậu tắm trước. Đợi đến lúc Cố Cửu tắm xong thì người nhà trưởng thôn cũng vừa chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Cố Cửu lấy khăn lau khô cho Tiểu Đệ rồi ngồi chờ Thiệu Dật cùng ăn. Hôm nay rõ ràng bữa sáng chỉ có cháo trắng và dưa muối đạm bạc nhưng hai người ăn thấy chẳng khác gì sơn hào hải vị cả, còn thấm đẫm vị ngọt ngào nữa.

Đêm qua Cố Cửu và Thiệu Dật không những thức trắng mà còn phải chạy một vòng quanh thành nên vừa ăn xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng, Thiệu Dật đã nhanh tay đẩy cái ổ chăn Tiểu Đệ mới kéo ra xuống cuối giường, bảo nó nằm dưới đó chơi với mấy nhóc người giấy đi. Tiểu Đệ nhe răng trừng mắt nhìn Thiệu Dật, nhưng sau đó thấy một nhóc người giấy thò tay kéo kéo râu mình thì nó đành phải cam chịu nằm xuống ngửa bụng lên trời bắt đầu công cuộc trông trẻ, chỉ là chốc chốc vẫn ngoảnh sang nhìn Cố Cửu.

Cố Cửu và Thiệu Dật nằm ngay ngắn trong ổ chăn của mình, không ai dám nhìn ai. Cố Cửu mân mê ngón tay của mình một lát, cuối cùng không nhịn nổi nữa cất tiếng hỏi: “Sư huynh…tụi mình bây giờ có phải giống như sư phụ với sư cha hông?”

Thiệu Dật im lặng một lúc lâu, sau đó Cố Cửu nghe thấy giọng sư huynh mình khẽ vang lên đầy thấp thỏm: “Đệ có chịu không?”

Cố Cửu lập tức gật đầu lia lịa.

Vẻ vui sướиɠ ngây thơ của Cố Cửu làm Thiệu Dật bật cười. Trong chăn bỗng vang lên tiếng sột soạt, thì ra là Thiệu Dật cố gắng nhích tới gần một chút, rồi lại gần thêm chút nữa, cho đến khi không còn khe hở nào giữa hai người, sau đó hắn nhẹ nhàng cầm tay Cố Cửu.

Thiệu Dật phải lấy hết can đảm mới dám nắm tay sư đệ, nắm được rồi hắn chỉ biết ngây ngô nằm đó nhìn Cố Cửu, tham lam hít ngửi lấy hơi thở quen thuộc kia. Cố Cửu cũng nương theo đó lủi vào l*иg ngực ấm áp của người bên cạnh, sau đó ngước lên nhìn sư huynh mình rồi nhoẻn miệng cười thẹn thùng.

Hai người cứ đối mặt nhìn nhau như vậy trong bầu không khí ấm áp ngọt ngào, ngay lúc Thiệu Dật chợt nghĩ mình có thể làm gì đó thân mật hơn cả nắm tay thì bên mép chăn bỗng nhô lên mấy cái đầu tròn tròn nhỏ xíu.

“Ê a?”

Mười mấy nhóc người giấy đứng trên chăn nghiêng đầu ngây thơ nhìn hai sư huynh đệ một cách tò mò.

Cố Cửu và Thiệu Dật giật mình, sau đó thì mắc cỡ đến mức mặt đỏ bừng cả lên. Thiệu Dật vội vàng quay đầu thổi một hơi, thổi cho mấy nhóc ngã rạp xuống chăn, ai ngờ mấy đứa còn nằm trên bụng lông của Tiểu Đệ thấy vậy thì tưởng có trò mới chơi vui quá bèn rần rần kéo nhau bò lên chăn quấn lấy Thiệu Dật đòi được thổi, Thiệu Dật cố tình bơ thì bọn chúng hè nhau kéo miệng hắn.

Không khí mập mờ vừa rồi bị mấy nhóc nghịch ngợm này quậy không còn gì, Thiệu Dật bó tay, đành phải phồng miệng lên chơi với chúng nó, thổi, thổi nữa, thổi mãi.

Cố Cửu ngồi lên tựa vào giường nín cười nhìn Thiệu Dật chơi với mấy đứa nhỏ. Nhớ lại lúc trước khi mới gặp nhau làm gì mà thấy được cảnh này kia chứ, khi đó Thiệu Dật còn khuyên Cố Cửu đừng dành quá nhiều tình cảm cho mấy nhóc người giấy này, thật ra chỉ vì hắn sợ Cố Cửu sẽ buồn khi bọn chúng ra đi mà thôi, hắn vốn luôn là một người dịu dàng.

Cảnh tượng trước mắt quá êm đềm, bên cạnh có người thương, trong chăn thì ấm sực, Cố Cửu ngắm một hồi bỗng dưng cơn buồn ngủ ập tới, mắt díp lại rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Thiệu Dật thấy Cố Cửu ngủ liền dừng lại không chơi nữa, chỉ chỉ vào cậu, đám nhóc con thấy vậy rất ngoan ngoãn im lặng không làm ồn, còn đưa tay lên che miệng.

“Mấy đứa cũng nên đi ngủ rồi.” Thiệu Dật nói.

Cho mấy nhóc con đi ngủ hết rồi Thiệu Dật mới nhoài người sang đỡ Cố Cửu nằm xuống giường. Hắn vừa dựa đến gần thì Cố Cửu đã quen hơi mà lăn vào lòng hắn, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên thanh tú trong vòng tay, không kìm được ngó quanh quất như ăn trộm rồi len lén hôn nhẹ lên tóc cậu, đang lúc Thiệu Dật khẽ cười đầy sung sướиɠ thì bỗng nhiên khựng lại vì bắt gặp một đôi mắt đầy sát khí nhìn mình chằm chằm.

Thiệu Dật hơi chột dạ nhưng rất nhanh đã lấy lại phong độ, hắn trừng mắt nhìn ngược lại Tiểu Đệ, lẩm bẩm: “Nhìn cái gì mà nhìn, sau này nhóc con của mi là của ta rồi.”

Nghe thì hay lắm nhưng thật ra Thiệu Dật không dám nói lớn, hắn sợ Tiểu Đệ thính tai nghe thấy được lại ầm ĩ muốn quyết đấu với hắn một trận trước khi ngủ. Quả nhiên Tiểu Đệ không nghe rõ, thấy tên mách lẻo lầm bầm xong cụp mắt trốn vào ổ chăn thì đắc ý vẫy vẫy đuôi, tiếp tục liếʍ móng.

Hai sư huynh đệ đánh một giấc đến xế chiều, thật ra hai người còn chưa tỉnh đâu, bọn họ bị tiếng la khóc bên ngoài đánh thức.

“Ngoài kia làm sao vậy?” Cố Cửu còn ngái ngủ ngồi trên giường, với tay lấy quần áo tròng vào người.

Thiệu Dật đã mặc xong quần áo, hắn chà chà hai mắt cho tỉnh, nói với Cố Cửu: “Đệ ngủ thêm chút nữa đi, ta ra ngoài xem thử.”

Cố Cửu không nói gì, vẫn lặng lẽ mặc đồ vào rồi đi ra ngoài cùng Thiệu Dật.

Hai người bước ra thì nhìn thấy ba khuôn mặt xa lạ, hai nam một nữ, đều đã có tuổi. Người đàn ông lớn tuổi nhất chắc vào khoảng sáu mươi, hai người còn lại thì tầm tuổi trung niên, ai nấy đều chân lấm tay bùn, trong tay còn cầm áo tơi che mưa, nhìn là biết lặn lội đường xa đến đây.

Người phụ nữ vừa khóc lóc vừa níu lấy tay của trưởng thôn, nài nỉ: “Anh cả à, anh nhất định phải giúp em. Em chỉ có một đứa con là Tài Tuấn thôi, nếu nó có mệnh hệ gì làm sao em sống nổi!”

Trưởng thôn vẫn chưa hiểu mô tê gì, sốt ruột hỏi: “Cô à, cô đừng khóc nữa, có cái gì thì từ từ nói. Cô cứ khóc lóc mãi thế thì làm sao anh hiểu được mà giúp? Cô nói mấy đứa nhỏ bên thôn của cô gặp chuyện gì? Mà có liên quan gì đến Tài Tuấn nữa?”

Ba người cập rập theo trưởng thôn vào phòng, vẫn còn chưa hết hoang mang lo sợ, đi ngang hai người Cố Cửu cũng chẳng có tâm trí đâu mà nhìn. Cố Cửu đứng tựa vào khung cửa ngáp một cái, suy nghĩ chốc lát rồi cũng đi theo họ, nhưng không vào phòng mà chỉ đứng ngoài nghe.

Ba người này là người một nhà, người phụ nữ họ Kế, là em gái ruột của trưởng thôn, hai người kia một người là chồng, một người là cha chồng của bà ấy, họ Trương. Gia đình họ sống ở thôn Nam Hà cách đây không xa. Hai vợ chồng Kế thị đã lớn tuổi nhưng chỉ có một mụn con trai là Trương Tài Tuấn, năm nay mười bảy tuổi, đã đến tuổi cưới gả.

Trương Tài Tuấn này chơi thân với một nhóm bạn xấp xỉ tuổi mình ở trong thôn, gồm có bốn người. Nửa tháng trước, một người trong nhóm tên là Lý Văn Đức bỗng nhiên gặp chuyện chẳng lành. Cậu đi lên núi chơi không may giẫm phải bẫy thòng lọng của thợ săn, bị treo cổ trên một cây cổ thụ, không biết chết từ bao giờ, chỉ biết rằng từ lúc cậu mất tích đến khi gia đình tìm được thi thể thì đã được năm ngày.

Cha mẹ Lý Văn Đức mất con khóc tưởng như mù hai mắt, người dân thôn Nam Hà cũng rất buồn, dù sao thì đó là một thiếu niên họ quen biết từ tấm bé, nay lại đột ngột không còn nữa khiến ai cũng bàng hoàng.

Sau khi Lý Văn Đức qua đời được hai ngày thì bỗng nhiên một người khác trong nhóm của Trương Tài Tuấn là Tiết Minh cũng gặp tai nạn. Cậu ta rơi xuống bẫy của thợ săn, cái bẫy đó chuyên dùng để bắt mấy con mồi lớn như lợn rừng nên phía dưới có cắm chông. Khi ngã xuống cậu ta bị một cây chông đâm trúng lưng, tuy rằng được người ta phát hiện ra rồi cứu lên kịp nên không chết nhưng xương sống của cậu ta bị thương nặng thành ra bại liệt, đời này chỉ có thể nằm trên giường không tài nào cử động được nữa.

Nếu chỉ có Lý Văn Đức và Tiết Minh xảy ra chuyện thì người trong thôn cũng chỉ buồn bã tiếc nuối, cùng lắm là dặn nhau hạn chế lên núi, bảo mấy người thợ săn trong thôn dẹp bỏ mấy cái bẫy nguy hiểm đi mà thôi, thế nhưng sự việc không dừng lại ở đó. Sau Lý Văn Đức và Tiết Minh, đến lượt người thứ ba trong nhóm, Trương Thiên Lộc, bị rắn độc bò vào nhà cắn trúng hạ bộ, tuy rằng không chết nhưng nhát cắn đó lại tiệt đường con cháu sau này của cậu ta, cũng khiến cho cơ thể cậu ta suy nhược. Bây giờ tay chân Trương Thiên Lộc lúc nào cũng bủn rủn, cầm một chiếc đũa còn không xong, thỉnh thoảng lại lên cơn run rẩy toàn thân.