Bởi vì quá đau đớn nên Tiết Minh vẫn luôn miệng rêи ɾỉ vô cùng khổ sở, thỉnh thoảng còn nói mê sảng, trông có vẻ không hề tỉnh táo.
“Không phải…chỉ là đùa thôi…”
Cố Cửu tiến lại gần thì nghe được mấy chữ đứt quãng như vậy lặp đi lặp lại.
Bà Tiết chỉ vào Tiết Minh nằm trên giường, mặt đầy vẻ đau lòng, nói xẵng: “Mấy người coi nó thành như vậy rồi, nhắm hỏi được cái gì thì tha hồ hỏi!”
Đúng là chẳng hỏi được gì, Cố Cửu cười cười tỏ vẻ xin lỗi rồi cùng đoàn người rời khỏi nhà họ Tiết.
Trong nhóm còn một người nữa cũng bị tai nạn là Trương Thiên Lộc, tuy nhiên theo lời Trương Thành Nghĩa thì cậu này bây giờ đến việc chảy nước bọt còn không kiểm soát được, nói chuyện cứ ú ớ không rõ lời nên dù có sang nhà cậu ta xem thì kết quả cũng sẽ y như Tiết Minh mà thôi.
Trên đường đi, Cố Cửu hỏi Trương Thành Nghĩa: “Chú tả thử xem bình thường tính tình Tiết Minh thế nào? Cả Trương Thiên Lộc và Lý Văn Đức nữa.”
Trương Thành Nghĩa đáp: “Tiết Minh là đứa hiếu động, còn hơi rửng mỡ.”
“Rửng mỡ?”
“Vâng, chính là kiểu thỉnh thoảng lên cơn bốc đồng không biết xem xét nặng nhẹ. Trong nhóm chơi của chúng nó thì Tiết Minh luôn là đứa cầm đầu, bày trò gì chơi, làm chuyện gì, nói cái gì cũng nghe theo nó hết. Trương Thiên Lộc thân với Tiết Minh nhất, hai đứa nó toàn là đầu têu bày trò. Còn Lý Văn Đức…” Trương Thành Nghĩa nói đến đây bỗng hạ giọng đầy vẻ tiếc nuối. “Đó là một đứa bé ngoan. Nó hiền lành lắm, còn hơi nhát nữa, cũng ít nói.”
Cố Cửu lại hỏi đến Ngô Chí Nghiệp và Trương Tài Tuấn con của chú ta.
Trương Thành Nghĩa thành thật trả lời: “Chí Nghiệp ưa ồn ào, chỗ nào náo nhiệt là có mặt nó. Còn Tài Tuấn thì không giấu gì hai vị, nó khá là mềm yếu, không có chủ kiến gì, chỉ làm theo chúng bạn. Mấy đứa nhỏ này tuy đứa nào cũng có khuyết điểm cả, nhưng mà nếu nói bọn chúng hợp nhau làm chuyện gì đó hại người ta thì tôi thấy khó mà tin nổi.”
Thôn Nam Hà là thôn dựa vào núi, mặc dù có ruộng đồng nhưng hầu như mọi người vẫn hay vào núi tìm sinh kế, mỗi năm tiền sinh hoạt kiếm được non nửa đều đến từ tài vật trong núi, ngay dưới chân núi có lập miếu thờ thần, năm nào người trong thôn cũng tổ chức lễ tế bái long trọng để cầu bình an. Người dân sống trong thôn nhìn chung cũng hiền hòa, không ai muốn con mình làm việc xấu hại người khác, cho nên Trương Thành Nghĩa mới một mực tin rằng bọn họ nghịch ngợm gì đó đắc tội đến thần núi chứ không phải phạm phải tội ác.
Mấy người Cố Cửu đang chuyển hướng đi sang nhà Ngô Chí Nghiệp, nhưng còn chưa kịp đến nơi thì đã nghe thấy đằng trước có tiếng ồn ào huyên náo, bọn họ thoáng nhìn nhau rồi không ai bảo ai vội vàng bước nhanh hơn. Chẳng bao lâu sau, họ đυ.ng phải một nam một nữ hoảng loạn chạy trên đường. Vừa nhìn thấy Trương Thành Nghĩa, người phụ nữ lập tức mếu máo: “Làm sao bây giờ Trương đại ca? Chí Nghiệp nhà tôi mất tích rồi!”
Trương Thành Nghĩa vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy cả người lạnh toát, chú ta kêu lên: “Sao lại mất tích?! Mất từ lúc nào?”
Cố Cửu vội ngăn người phụ nữ đang chuẩn bị sụt sịt lại: “Thím lấy cho tôi một bộ quần áo cậu ta hay mặc, bọn tôi đi tìm ngay.”
Mẹ của Ngô Chí Nghiệp không biết Cố Cửu là ai, cần quần áo để làm gì, nhưng bà đã quá hoảng hốt nên vừa nghe cậu nói sẽ đi tìm người giúp thì vội vàng quay về nhà lấy quần áo ngay.
Lát sau, Cố Cửu cầm được quần áo thì đưa cho Thiệu Dật để hắn dẫn hơi thở của Ngô Chí Nghiệp còn lưu lại trên đó ra rồi đốt Khiên Dẫn Hương tìm đường.
Khói nhang lượn lờ bay lên, cuối cùng chỉ ra một phương hướng.
“Hướng đó dẫn đến đâu vậy?” Cố Cửu nhìn theo làn khói rồi trỏ vào hướng nó bay đi, hỏi những người đang đứng xung quanh.
“Núi… Đó là đường đi lên núi…” Mặt Trương Thành Nghĩa trắng bệch, lắp bắp nói. Tiết Minh và Lý Văn Đức cũng gặp tai nạn trên núi. Lúc Tiết Minh xảy ra chuyện, nhà họ Tiết cũng y như bây giờ, chạy khắp nơi tìm con, nói là không thấy Tiết Minh đâu. Khi ấy cả thôn phải huy động nhân lực, tìm thêm mấy người thợ săn có kinh nghiệm vào núi xem mới kịp thời cứu được Tiết Minh đang thoi thóp. Hiện tại khói từ Khiên Dẫn Hương chỉ thẳng lên núi chẳng khác gì đã khẳng định Ngô Chí Nghiệp cũng gặp phải chuyện không may rồi, mà một khi đã biết rõ trên núi nguy hiểm như vậy thì làm gì còn ai tình nguyện đi nữa?
Cố Cửu giục: “Các vị mau tìm người dẫn đường lên núi đi.”
Mẹ Ngô Chí Nghiệp nức nở lắc đầu: “Không ai chịu đi cả.”
Thôn Nam Hà là một thôn nhiều dòng họ, không có tông tộc, cho nên cũng không đoàn kết mấy, nhất là khi gặp phải loại chuyện dính đến quỷ thần như thế này thì ai cũng bo bo giữ mình, tuy có thể hiểu được nhưng cũng khiến người ta lạnh lòng.
Cố Cửu thở dài: “Thôi, thím gọi mấy người đàn ông trong nhà đi đi vậy, có còn hơn không.”
Trương Thành Nghĩa đứng một bên thấy vậy nghĩ đến con trai mình bèn đề nghị đi cùng, để lỡ đâu con trai mình rơi vào tình huống xấu thì cũng hi vọng có người tương trợ.
Cuối cùng mẹ Ngô Chí Nghiệp gọi được chồng mình, hai người em chồng cộng thêm cha chồng nữa là bốn người, bọn họ đi trước dẫn đường cho Cố Cửu và Thiệu Dật.
Trên đường lên núi, tiếng lá cây xào xạc trong bóng tối, tiếng côn trùng rả rích, tiếng chuột kêu, thêm cả tiếng bước chân gấp gáp của đoàn người và tiếng thở dốc khi leo núi tương phản với bốn bề vắng lặng càng làm cho sự yên tĩnh của rừng đêm thêm phần đáng sợ.
Khói nhang dựa theo hơi thở của Ngô Chí Nghiệp để dẫn đường nên cậu ta đã đi như thế nào thì nó mô phỏng lại y đúc như vậy. Mọi người càng đi càng nhận ra cách Ngô Chí Nghiệp vào núi vô cùng lộn xộn, không đi theo bất cứ con đường mòn nào, giống như cậu ta đang cố gắng chạy trốn khỏi cái gì đó nên cứ đâm bừa mà đi.
“Có âm khí.” Cố Cửu nói. Chỉ vừa đi một đoạn ngắn Cố Cửu và Thiệu Dật đã nhận ra xung quanh đây có âm khí.
Thiệu Dật gật đầu xác nhận: “Xem ra là gặp phải âʍ ѵậŧ rồi.”
Ban đêm trên núi quá lạnh, Thiệu Dật vừa đi vừa nắm chặt lấy tay Cố Cửu để ủ ấm cho cậu.
Hai sư huynh đệ nói chuyện với nhau không hề hạ giọng nên mấy người Trương Thành Nghĩa nghe được lại càng sợ hãi hơn.
Trương Thành Nghĩa nuốt nước bọt, ấp úng hỏi: “Có phải là…là quỷ không?”
Cố Cửu trả lời: “Âʍ ѵậŧ không nhất định là quỷ nhưng quỷ là thường gặp nhất.”
Cố Cửu chỉ nói một câu mà sắc mặt mấy người kia trắng bệch cả, trời tối cũng không giấu được vẻ kinh hoàng của họ.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh buốt từ đâu thổi đến, cái mũi thính của Cố Cửu còn ngửi được cả mùi máu tươi theo gió mang đến.
Tiểu Đệ nãy giờ vẫn ngoan ngoãn theo chân Cố Cửu bỗng kêu một tiếng rồi vọt lên trước như tên rời khỏi cung. Nhóc ta chạy nhanh dẫn đầu, đến một chỗ nọ thì dừng lại cách vài bước chân, quay đầu liên tục meo meo meo gọi Cố Cửu.
Nhóm người thận trọng tiến đến gần xem thì thấy đó là một cái hố sâu. Trương Thành Nghĩa giơ cao đèn l*иg trong tay để chiếu sáng, ở dưới hố là một thanh niên trẻ tuổi nằm bất động, dường như đã hôn mê.
“Là Chí Nghiệp!” Ai đó thảng thốt kêu lên.
Thiệu Dật quan sát cái hố, thấy không có vật cản hay bẫy rập nguy hiểm bèn phóng người nhảy xuống. Hắn nhanh chóng sờ vào cổ của Ngô Chí Nghiệp kiểm tra động mạch cảnh rồi thông báo: “Còn sống.”
Chú út của Ngô Chí Nghiệp nhìn quanh nhìn quất, rụt cổ nói: “Sao…sao lại là chỗ này nữa? Tiết Minh cũng rơi vào đúng cái hố này, nhưng mà tôi nhớ rõ ràng cái hố này bị lấp rồi mà.”
“Với cả…hình như đứa con trai nhà họ Lý cũng chết ở đây đó.” Chú hai của Ngô Chí Nghiệp run rẩy nói thêm. Chú ta vừa nói vừa nhìn sang bên trái, sau đó cứ như thấy cái gì đó kinh khủng lắm bèn vội vàng quay đầu lại không dám nhìn tiếp.
Cố Cửu nhìn theo ánh mắt của chú hai Ngô thì chẳng thấy gì lạ, bên đó chỉ có một cây cổ thụ rất to, trên thân cây có một cành khô trơ trọi chìa ra ngoài. Cố Cửu đoán đây có lẽ là cành cây mà Lý Văn Đức đã bị treo cổ đến chết, thảo nào chú hai Ngô lại sợ sệt như vậy.
Hai anh em nhà họ Ngô nói mấy câu đã khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề. Trương Thành Nghĩa chịu không nổi áp lực bèn khẽ quát bảo hai người đừng nói nữa, sau đó mọi người chia nhau cứu Ngô Chí Nghiệp lên.
“Chí Nghiệp con ơi! Sao lại thành ra thế này hả con!” Cha của Ngô Chí Nghiệp nhìn rõ vết thương của con mình bèn nhào đến khóc lớn.
Kể ra cậu ta cũng xui xẻo, cái hố này sâu không đến ba mét nhưng cậu ta ngã xuống bị gãy chân, vết thương nặng đến nỗi thấy cả xương trắng lộ ra ngoài, không những vậy, lúc cậu ta rơi xuống trúng ngay một cành cây nhọn nên bị chọc mù, lúc được kéo lên khỏi hố nhánh cây đó vẫn còn ghim trên mắt.
Cố Cửu sơ cứu nhanh cho Ngô Chí Nghiệp. Trong lúc được băng bó, cậu ta có hồi tỉnh trong chốc lát. Cậu ta vừa kêu đau vừa cầu xin, Cố Cửu nghe được cậu ta nói cái gì mà “không phải”, “không cố ý”, “chỉ vui đùa”, y hệt như những từ Cố Cửu nghe được từ Tiết Minh và Trương Tài Tuấn trước đó.
Cố Cửu trầm ngâm suy tư.
Trong lúc Cố Cửu xử lý vết thương cho Ngô Chí Nghiệp thì Thiệu Dật đã dạo quanh đó một vòng. Lúc trở về, hắn nói với Cố Cửu: “Nơi này có âm khí, nhưng trên người của cậu ta không có dấu vết bị âʍ ѵậŧ đυ.ng chạm.”
Nếu dựa theo những gì hai anh em nhà họ Ngô nói ban nãy thì cái hố này đã được lấp rồi nhưng có người âm thầm đào lại, cứ như dành sẵn cho Ngô Chí Nghiệp nhảy vậy. Âm khí lượn lờ suốt dọc đường đi chứng tỏ rằng cậu ta thực sự bị âʍ ѵậŧ bám theo, nhưng mà Cố Cửu cảm thấy gọi là “đuổi theo” thì phù hợp hơn là “bám theo”, đang yên đang lành tự dưng Ngô Chí Nghiệp lên núi làm gì? Nếu nói cậu ta bị âʍ ѵậŧ kia ép ra khỏi nhà rồi đuổi theo đến đây sau đó lại dẫn dụ cậu ta nhảy xuống hố thì có lý hơn.
Cố Cửu thương cảm nhìn cha Ngô đang khóc lóc thảm thiết, nhưng ngoài xót thương ra thì khi nhìn vào vết thương của Ngô Chí Nghiệp cậu cũng để ý đến một chuyện: mức độ thương tật của mấy cậu trai gặp nạn này càng ngày càng nhẹ. Lý Văn Đức mất mạng, Tiết Minh bị liệt, Trương Thiên Lộc tuyệt hậu, cơ thể cũng bị di chứng ảnh hưởng nhưng ngồi dậy thì không thành vấn đề, Ngô Chí Nghiệp nếu chịu khó chạy chữa thì sau này vẫn có thể đi lại được, mắt mù nhưng tay chân còn hoạt động là có thể kiếm kế sinh nhai.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Trương Tài Tuấn.
Trương Thành Nghĩa nghĩ đến con trai mình liền lo lắng sốt ruột mà thở dài, chú ta cầm đèn l*иg đi trước soi đường, mấy người nhà họ Ngô phía sau thì thay phiên cõng Ngô Chí Nghiệp xuống núi.
Vừa đến chân núi, người nhà của Ngô Chí Nghiệp ở lại đợi tin nhìn thấy cậu ta thê thảm thì xúm lại khóc lóc thêm một đợt nữa, bị thương như vậy chắc chắn sau này cuộc sống sẽ khó khăn hơn nhiều, không biết cậu ta có chấp nhận nổi không.
Cố Cửu và Thiệu Dật trở về nhà họ Trương, Trương Tài Tuấn vẫn hôn mê chưa tỉnh. Cố Cửu dò hơi thở của cậu ta thấy vẫn ổn bèn tiếp tục để cậu ta ngủ. Bây giờ trời cũng tối rồi, cứ cho cậu ta ngủ thẳng một đêm, có gì mai hỏi cũng không muộn. Trước khi ra khỏi phòng, Cố Cửu để lại trên người cậu ta một lá bùa hộ mệnh.
Đến giờ ngủ, Cố Cửu đánh thức mấy nhóc người giấy, thả bọn chúng ra ngoài đánh dấu những điểm cần thanh lọc, xong rồi cậu leo lên giường nằm, thảo luận chuyện thôn Nam Hà này với Thiệu Dật.
Cố Cửu nói: “Đệ cảm thấy việc này không dính dáng gì đến thần núi cả.”
Thần núi là thần bảo hộ một phương, có lòng từ bi. Nó bảo vệ tất cả các sinh vật trong khu vực nó cai quản, kể cả người dân sống gần núi. Chỉ cần bọn họ trong lúc săn tìm tài nguyên biết chừng mực thì nó sẽ không trừng phạt, đơn cử như những người làm nghề săn bắn, họ đã lên núi nhiều năm nay cũng đâu có gặp phải tai nạn gì nghiêm trọng, chưa kể đến việc người dân thôn Nam Hà biết kính sợ thần linh, hằng năm bọn họ đều làm lễ cúng tế cẩn thận. Cho dù mấy cậu thanh niên chơi đùa quá trớn thì thần núi cũng sẽ nể mặt phần hương khói này mà không phạt nặng, cùng lắm chỉ răn đe chứ không hại đến mạng người.
Thiệu Dật hỏi: “Ý đệ thế nào?”
Cố Cửu đáp: “Mới đầu đệ cũng nghĩ chỉ có hai khả năng, một là bọn họ trót đắc tội thần núi, hai là cùng nhau làm việc gì đó thương thiên hại lý, nhưng bây giờ theo đệ quan sát thì có lẽ bọn họ là đùa dai nên bị trả thù.”
“Đùa dai?”
“Đúng vậy.”
Cố Cửu ghép những từ ngắt quãng mình nghe được từ miệng của hai người đã gặp hôm nay lại, thế nào cũng chỉ ra được một câu: Tôi không cố ý, tôi chỉ đùa thôi.
Cậu tiếp tục nói: “Trương Thành Nghĩa đã nói Tiết Minh là một người bốc đồng, thỉnh thoảng lại nghĩ ra những trò đùa oái oăm, Trương Thiên Lộc thì chuyên hùa theo Tiết Minh làm bậy. Lý Văn Đức nhút nhát hướng nội, người như vậy chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bắt nạt của cặp bài trùng kia. Trong nhóm còn có Ngô Chí Nghiệp ưa náo nhiệt và Trương Tài Tuấn gió chiều nào theo chiều ấy. Đệ đoán là Tiết Minh và Trương Thiên Lộc đã bày trò gì đó trêu cợt Lý Văn Đức, Ngô Chí Nghiệp thì cổ vũ hùa theo, Trương Tài Tuấn không muốn tham gia nhưng không dám ngăn cản, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng không may Lý Văn Đức mất mạng, cho nên bốn người còn lại mới bị trả thù.”