Bùi Dữ còn tưởng Cố Cửu và Thiệu Dật mời hắn lên vì gặp phải việc gì khó giải quyết, ai ngờ lại chỉ vì hỏi một việc nhỏ xíu như kia, vì thật ra vấn đề này cũng rất bình thường đối với người trong huyền môn, thường hay gặp phải. Bùi Dữ cảm thấy việc này chẳng có gì đáng kể, thế nhưng lúc hắn đang định giảng giải thì bỗng nhiên phát hiện hai đứa nhóc đều đỏ mặt, không đứa nào dám nhìn thẳng vào người kia, cứ làm bộ bâng quơ nhìn đi chỗ khác.
Bùi Dữ không khỏi nghi hoặc, y nhướng mày, chần chừ mở miệng hỏi dò: “Hai đứa con…”
“Vâng ạ?” Cố Cửu và Thiệu Dật có tật giật mình, vội hoàn hồn đáp lời, làm bộ nghiêm túc rửa tai lắng nghe.
Bùi Dữ nhìn hai sư huynh đệ một chốc nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu, bắt đầu vào đề.
Nói người quỷ khác đường thì hiển nhiên điểm khác biệt lớn nhất chính là lằn ranh sinh tử. Quỷ có âm khí có thể mang lại điềm rủi cho người sống nên mới khiến người sống kiêng kị như vậy. Quỷ thuần âm, người sống thuần dương, nếu một người một quỷ ở bên nhau thì âm khí và dương khí trên người bọn họ sẽ luôn luôn đấu đá lẫn nhau để cố gắng triệt tiêu đối phương cho đến khi một bên thực sự áp chế được bên còn lại và khiến bên còn lại suy yếu.
Lượng dương khí trên người của người sống là cố định, chỉ ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt như các tướng sĩ trên sa trường chém gϊếŧ không ngừng thì sẽ khiến dương khí và sát khí trên người liên tục sinh sôi. Âm khí thì ngược lại, sẽ tăng lên theo thời gian, hoặc nếu gặp được điều kiện thuận lợi như chốn Tụ Âm thì còn có thể gia tăng đáng kể trong một thời gian ngắn. Chính vì vậy khi người và quỷ ở bên nhau thì thông thường bên bị tổn hại là người sống, người đó sẽ mất dần dương khí và tuổi thọ, đến khi nào dương khí bị âm khí ăn mòn hết thì người đó cũng tử vong.
Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, âm và dương luôn song hành, vừa đối nghịch vừa cộng sinh với nhau, miễn là còn dương khí tồn tại thì âm khí trên người A Ngọc vẫn sẽ không ngừng sinh sôi, hơn nữa âm khí bị nhiễm vì tình cờ tiếp xúc với âʍ ѵậŧ hoàn toàn khác so với âm khí bị nhiễm vì thân cận da thịt với quỷ hồn. Đạo sĩ như Cố Cửu và Thiệu Dật có thể dễ dàng xua đi âm khí do tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng trường hợp sau thì khó khăn hơn nhiều, vì khi đó âm khí đã ngấm sâu vào trong cơ thể, ăn vào lục phủ ngũ tạng gây tổn thương cơ thể, mà thực tế chỉ cần hôn hít thôi cũng đã không thể tránh khỏi bị dính âm khí rồi.
Việc hai người Cố Cửu cần làm trong trường hợp của La Minh Đạt là tìm một cách có thể giúp cơ thể y tự động thanh tẩy âm khí sau mỗi lần thân mật với A Ngọc.
Tuy Bùi Dữ là quỷ sai nhưng tri thức về huyền học lúc sinh thời vẫn không bị mai một, hơn nữa còn có Phương Bắc Minh ở bên cạnh, nếu hai người còn không tìm ra cách tốt để điều hòa thì thật uổng bao nhiêu năm xông pha đi trừ quỷ. Về mặt này hai vị người lớn có thể vỗ ngực tự xưng là kinh nghiệm đầy mình cũng không quá, thế là Bùi Dữ dạy cho Cố Cửu hai cách.
Cố Cửu nghe xong chưa hiểu lắm, hỏi lại: “Tức là dùng cách nào cũng được hay sao ạ?”
Bùi Dữ nói: “Không phải, nếu thân chủ của con ở phía dưới thì dùng cách đầu tiên, nếu là người ở trên thì dùng cách thứ hai.”
Phía trên, phía dưới… Cố Cửu nghe xong không nén được mà liên tưởng đến cảnh tượng mình bị sư huynh đè trên giường cọ cọ….
Lúc Bùi Dữ chuẩn bị đi có nhìn hai người một lượt, nói một cách đầy ẩn ý: “Hai đứa có rảnh thì chăm niệm chú Tĩnh Tâm vào.”
“Vâng…vâng ạ.” Cố Cửu lúng túng đáp lời, có cảm giác như bị sư cha nhìn thấu hết mọi chuyện mất rồi. Tại sư huynh cả, tự nhiên đi đỏ mặt làm gì, làm hại mình cũng xấu hổ theo. Đợi sư cha đi rồi cậu liền nguýt Thiệu Dật một cái rõ dài.
Thiệu Dật cảm thấy mình phát điên mất rồi, bị sư đệ mặt nặng mày nhẹ không những không bực bội mà còn cảm thấy dễ thương rồi mừng thầm trong bụng nữa.
Đêm nay hai người ai cũng ngượng ngùng, cùng giường chung gối mà nằm xa tít mù khơi, lại còn bày đặt để Tiểu Đệ nằm chổng vó ở giữa giường làm dải phân cách nữa.
Tiểu Đệ: Tui là cục gạch hử? Muốn dời đi đâu là dời hử?
…
Lúc sắp xếp bố cục trong nhà họ La, Cố Cửu phát hiện trong khu nhà La Minh Đạt ở có một luồng âm khí đặc trưng của A Ngọc, hỏi ra mới biết mỗi lần A Ngọc lẻn vào nhà họ La hút âm khí thì đều trốn tạm trong này, những chỗ khác cậu đi qua âm khí không đậm thì đã bị Tỳ Hưu diệt sạch, cho nên trước đó bọn họ mới không tìm được âm khí trong nhà. Cố Cửu thấy vậy bèn bố trí chỗ ở cho A Ngọc ngay tại đó luôn cho tiện.
Sau đó, Cố Cửu chỉ cách mà Bùi Dữ đã bày cho La Minh Đạt, nhưng cậu cũng dặn y rằng dù đã có cách tiêu trừ âm khí đi nữa cũng không nên chủ quan mà lạm dụng, bởi vì mỗi lần gần gũi thì dương khí vẫn ít nhiều có bị ăn mòn, để giữ được sức khỏe và cả tính mạng thì tốt nhất là vừa vừa phải phải thôi, muốn gần gũi nhau thì cũng phải đợi bổ sung đủ phần dương khí đã bị hao tổn lại thì mới được.
Dĩ nhiên khi nói những việc này Cố Cửu đã cố ý tránh mặt Thiệu Dật, nhất là lúc hỏi La Minh Đạt ở trên hay ở dưới (Mọi người đoán xem ai trên ai dưới a?), Cố Cửu không muốn lại phải nhìn khuôn mặt đỏ thẫm như màu mận chín của Thiệu Dật chút nào đâu, quá mất tự nhiên. Mà hình như chính Thiệu Dật cũng có vẻ muốn tránh mặt Cố Cửu, hai người phân công nhau làm việc, ban ngày không hề chạm mặt nhau, cứ kéo dài mấy ngày như thế đến khi xong việc rời khỏi nhà họ La mới thôi.
Đám người La Minh Thông bị gô cổ đi, trong một đêm nhà họ La đổi chủ đã trở thành đề tài bàn tán sốt dẻo khắp quận Vĩnh Bình. Việc này lan rộng đến nỗi sau khi Cố Cửu và Thiệu Dật đi rồi dù vô cùng bận rộn với việc thanh tẩy oán khí thì vẫn vô tình nghe được những tin tức tiếp theo về kết cục của La Minh Thông và những người khác.
Thời đại này cực kì coi trọng hiếu nghĩa, La Minh Thông gϊếŧ cha phạm vào tội nặng tày trời không thể dung thứ, bị phán tử hình. Tào Tử Bình và mợ La biết tội của La Minh Thông mà không báo, lại can tội cố ý gϊếŧ chết Tiểu Ngọc Nhi diệt khẩu, cũng bị phán tử hình. Nhà mẹ đẻ của mợ La tiếp tay cho cái ác, xem là đồng phạm bị bắt bỏ tù, đám quan viên cấu kết với bọn họ làm bậy cũng bị lôi ra ánh sáng, chắc chắn không thoát khỏi tai ương, đời này xem như vô vọng.
Cố Cửu nghe xong phán quyết này thì đoan chắc rằng La Minh Đạt đã nhúng tay không ít.
…
Lúc Cố Cửu và Thiệu Dật xong việc ở nhà họ La rồi thanh tẩy hết các điểm có oán khí thì đã là lập đông. Sáng nay họ tình cờ đi ngang một thôn nọ lúc người trong thôn đang xẻ thịt dê, thế là Thiệu Dật vào hỏi mua vài cân, lại mua thêm một ít củ cải và thịt khô mới treo lên.
Thiệu Dật trước giờ không ăn thịt dê, vì mùa đông ăn thịt dê có tác dụng bồi bổ cơ thể và chống lạnh, hắn thì không cần chống lạnh làm gì, mua cái này là để cho Cố Cửu ăn. Hai người luôn mang theo bếp lò nhỏ và than đá bên người để lỡ có phải ở lại ngoài trời thì chỉ cần tìm chỗ có nguồn nước là có thể nấu ăn.
Thịt dê là Thiệu Dật mua cho Cố Cửu ăn thật, nhưng hắn không dám nấu, nói đúng hơn là vì tài nghệ nấu nướng của hắn bao năm qua vẫn “xuất sắc” như vậy nên Cố Cửu không để cho hắn mó tay vào. Thiệu Dật cũng tự biết người biết mình, nhận lấy phần việc sơ chế nguyên liệu như cũ rồi đưa sang cho Cố Cửu nấu.
Giữa trưa, hai người ngồi ăn cơm sau một tảng đá lớn để tránh gió. Cố Cửu và Thiệu Dật ngồi đối diện nhau, Cố Cửu ôm một cục đá ấm đã được hơ lửa trong lòng, trên tay là một chén canh thịt dê nóng sực, sung sướиɠ nhai nhóp nhép.
Thiệu Dật yên lặng ăn phần đồ ăn của mình, là thịt hầm củ cải Cố Cửu đã cố ý để nguội bớt, lơ đãng nhìn sang thấy được vẻ mặt thỏa mãn thoải mái của Cố Cửu bèn khẽ mỉm cười.
Cố Cửu húp đến ngụm canh cuối cùng thì bỗng dưng bị sặc, ho sù sụ. Thiệu Dật vội vàng buông chén sang vỗ lưng cho sư đệ, ngoài mặt lại ra vẻ ghét bỏ càu nhàu: “Gấp cái gì mà gấp, cả nồi đều của đệ, có ai giành đâu.”
Cố Cửu vẫn ho sặc sụa không ngừng, ho đến nỗi chảy cả nước mắt, nhưng vẫn bớt chút thời gian ngước lên nhìn Thiệu Dật đầy ai oán, người ta chỉ bất cẩn chút thôi, nói cứ như sư đệ của huynh là quỷ chết đói không bằng.
Thiệu Dật bị đôi mắt ướŧ áŧ kia lườm nguýt đến nỗi tim lỗi mấy nhịp, hắn cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trên mặt mình tăng lên rõ rệt, thế là cuống quýt buông tay ra lùi về sau một chút, trong đầu lại nảy lên mấy chữ “thân thân” của La Minh Đạt. Thì ra…thì ra cảm giác thích đến nỗi muốn bất chấp tất cả mà đυ.ng chạm gần gũi là thế này sao? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hình như hắn cũng muốn thân mật với sư đệ, tốt nhất là đè đệ ấy mà… như lần trước ấy.
Thiệu Dật lúc này: Toang rồi toang thật rồi!
Động tác lùi lại của Thiệu Dật quá đột ngột khiến Cố Cửu vô cùng ngạc nhiên, cậu nhìn sư huynh đứng cách mình một khoảng đằng kia cứ chốc chốc lại cau mày, chốc chốc lại bối rối rồi đỏ mặt còn tưởng hắn bị làm sao, vội hỏi: “Sư huynh, huynh khó chịu ở đâu hở?”
Thiệu Dật nghe hỏi bèn ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại bị hút ánh nhìn vào đôi môi nhợt nhạt của người trước mặt, sau đó không thể tránh khỏi cảnh đỏ bừng như tôm luộc.
Cố Cửu ngẩn người, thấy Thiệu Dật đỏ mặt thì bỗng nhiên hiểu ra, cũng ngại ngùng theo, làu bàu: “Tối ngày huynh suy nghĩ cái gì đâu không vậy hả?”
Chú Tĩnh Tâm mấy hôm nay niệm uổng phí hết rồi!
Hai sư huynh đệ như bị ấn nút tạm dừng, người đứng kẻ ngồi đối mặt nhau cùng đỏ mặt xấu hổ.
Tiểu Đệ liếʍ xong dầu còn dính bên mép rồi bắt đầu liếʍ sang móng.
Hây da, dạo gần đây nhóc con và tên mách lẻo cứ quái quái thế nào ấy, không biết còn thế này đến bao giờ nữa đây.
Lúc Tiểu Đệ cho rằng hai người kia sẽ bất động nhìn nhau mãi đến chiều thì lỗ tai nó bỗng giật giật cảnh giác, chưa kịp buông móng xuống đã vội quay ra nhìn về phía sau.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ đằng xa vang lên tạm làm gián đoạn tình thế giằng co của Cố Cửu và Thiệu Dật, lớp da hồng thấu nơi tai hai người còn chưa trở lại bình thường thì một chiếc xe ngựa đã trờ tới. Khi đi ngang qua chỗ Cố Cửu và Thiệu Dật nó không hề giảm tốc độ, nhưng tai hai người đều thính nên có thể nghe được tiếng khóc tỉ tê của một người phụ nữ từ trong xe vọng ra.
Ở thời nào cũng có những kẻ ác tâm buôn bán con người, trong xã hội cổ đại này có rất nhiều trường hợp người lương bị lừa bán nên mới ngậm đắng nuốt cay cam chịu làm nô tì hay kẻ sai vặt. Gặp chuyện bất bình không thể nhắm mắt làm ngơ, Cố Cửu còn chưa lên tiếng thì Thiệu Dật đã tự động đuổi theo trước khi xe ngựa đi quá xa. Hắn phi thân nhảy lên càng xe, cướp lấy chiếc roi ngựa trong tay tên đánh xe đang giật mình kêu la sợ hãi, dừng xe lại.
“Ngươi là ai?!” Tên đánh xe né sang một bên, hoảng hốt lớn tiếng hỏi.
“Sao lại dừng xe?” Một giọng nữ khác cùng lúc vang lên, sau đó màn xe bị xốc lên, một người đàn bà cỡ tuổi trung niên ló đầu ra hỏi.
Lúc màn xe được vén lên, Thiệu Dật để ý thấy trong thùng xe còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khác mặt hoa da phấn đang ngồi, cô ta siết chặt lấy chiếc khăn trong tay khóc tấm tức.
Người đàn bà vừa hỏi thấy một kẻ xa lạ khống chế xe ngựa thì vô cùng hoảng sợ.
Thiệu Dật cau mày vung roi hất hẳn màn che lên, hỏi người phụ nữ trẻ: “Phu nhân có quen những người này không?”
Người nọ nhìn thấy Thiệu Dật liền ngừng khóc, đôi mắt sáng lên như thấy được vị cứu tinh, vội vàng rướn người muốn bò ra, lớn giọng cầu cứu: “Thiếu hiệp xin cứu tôi với. Tôi không quen bọn họ! Bọn họ muốn bắt tôi đi!”
Cố Cửu chạy tới vừa lúc nghe được câu này, nghĩ thầm chẳng lẽ mình gặp bọn buôn người thật sao?
Thế nhưng điều đáng ngạc nhiên là hai người còn lại trên xe không tỏ vẻ hung ác gì, người đàn bà trung niên còn lớn tiếng kêu oan uổng quá.
“Sao Hồng di nương lại nói thế? Xin dì đừng làm khó bọn nô tài chúng tôi mà. Dì mang thai mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi lại còn chạy lung tung khắp nơi nên lão gia mới sai chúng tôi đi tìm dì về đấy chứ!”
Vị Hồng di nương nọ lắc đầu như điên ngước lên khẩn khoản nhìn Thiệu Dật: “Không! Tôi không về đâu! Về thì lão gia sẽ bắt tôi sinh thứ quái thai này ra! Tôi không muốn chết!”