La Minh Đạt cười nhạt trước câu hỏi của Cố Cửu, dáng vẻ y điềm tĩnh thong dong, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ngu ngốc cố tình đắp nặn trước mặt người khác trước đây. Y nói: “Thật ra Ngọc Nhi không kể toàn bộ câu chuyện cho mọi người.”
Năm đó người đầu tiên phát hiện ra chuyện mèo mỡ vụиɠ ŧяộʍ của Tào Tử Bình và chị dâu gã không phải là A Ngọc mà là chính La Minh Đạt. Lúc ấy vì quá khϊếp sợ nên A Ngọc cứng cả người không thốt lên được lời nào, cái thực sự khiến cho cậu giật mình bước hụt và bị hai kẻ nọ phát giác là bóng dáng La Minh Đạt đang đứng trong một góc khuất đối diện mình.
Khi đó La Minh Đạt cũng thấy A Ngọc nhưng chưa kịp nghĩ ra cách để cả hai người có thể rút êm mà không bị phát hiện thì ngờ đâu A Ngọc đã phản ứng nhanh hơn một bước. Có lẽ cậu nghĩ rằng đã lộ rồi nên mặc kệ luôn, cố tình tạo thêm tiếng động đánh lạc hướng hai kẻ nọ để tạo cơ hội cho La Minh Đạt rời đi, ít nhất là chỉ một mình cậu mang vạ mà thôi.
Cuối cùng lần đó A Ngọc một đi không trở lại, điều đó giải thích vì sao trong đoạn hát xướng hàng đêm kia có chi tiết chết thay.
Giọng điệu của La Minh Đạt khi nhắc đến cái chết của A Ngọc vẫn bình thản, có lẽ vì y đã phải đóng kịch quá lâu nên có thói quen giấu kín hết tất cả tâm sự vào sâu tận đáy lòng.
“Đó là lần đầu tiên tôi hối hận cùng cực vì hai mươi mấy năm qua chỉ cầu yên ổn mà không tranh giành. Thậm chí ngay cả lúc nhìn thấy di hài của A Ngọc tôi cũng chỉ có thể cảm thán một câu thật đen đủi, cùng lắm là tặc lưỡi tiếc nuối vì mất đi một tình nhân ngoan ngoãn.”
Từ trước đến nay La Minh Đạt nổi danh vì ăn chơi trác táng, nhìn bề ngoài thì có vẻ phong lưu đào hoa, gieo rắc tình ái khắp nơi, thế nhưng thật ra đó là “cậu cả nhà họ La”, còn bản thân La Minh Đạt thì chưa từng thực sự yêu thương ai. Lúc A Ngọc còn ở trong gánh hát y quả thật cũng có đốt tiền theo đuổi cậu, nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau rồi có đôi phần tán thưởng tài nghệ của cậu mà thôi, chủ yếu là làm cho người khác nhìn. Ai ngờ một năm sớm chiều bên nhau lại khiến y động lòng trước trái tim dịu dàng chân thành của A Ngọc, đương lúc y còn muốn nghiêm túc tính chuyện trăm năm với cậu thì người đã không còn.
A Ngọc chết đi khiến La Minh Đạt càng phải đề phòng cẩn thận hơn, y đau khổ vì mất đi người thương nhưng lại không thể để lộ ra một chút cảm xúc thật nào, vì y biết rõ vợ mình bị người ta sát hại, chỉ cần y sơ sẩy một chút để bọn họ đánh hơi ra được điều gì đó bất thường thì chắc chắn nạn nhân tiếp theo sẽ là chính mình. Nếu y cũng chết đi thì còn ai có thể báo thù cho A Ngọc được nữa, y không thể để cậu ra đi vô nghĩa như vậy được.
Cái chết của A Ngọc đã giáng một đòn cảnh cáo nghiêm trọng đến La Minh Đạt, y nhận ra đôi khi sự bình yên là phải tự mình giành lấy mới có được, những kẻ độc ác và tham lam vô độ sẽ không biết đủ vì sự nhượng bộ của y mà ngược lại, y lùi bước chỉ khiến chúng được nước lấn tới mà thôi. Kể từ đó, La Minh Đạt đã âm thầm xây dựng thế lực của mình, dù cha của y có thất vọng không muốn y kế thừa gia nghiệp đi nữa thì y vẫn là con trưởng trong nhà họ La này, những gì cần có vẫn phải có.
La Minh Đạt không vội vạch trần chuyện thông da^ʍ của Tào Tử Bình và mợ La với La Minh Thông. La Minh Thông qua lại hợp tác mật thiết với nhà mẹ đẻ của mợ La, nói đúng hơn là hắn muốn nương nhờ vào thế lực sau lưng nhà bọn họ. Nếu xét đến cùng thì La Minh Thông mới là bên yếu thế trong mối quan hệ này, cho dù y biết chuyện mình bị cắm sừng đi nữa thì cũng chưa chắc sẽ ra tay quyết liệt với Tào Tử Bình. Nếu La Minh Đạt vội vàng bứt dây động rừng sẽ chỉ khiến thực lực và lớp ngụy trang vô hại của y sớm bị bại lộ mà thôi, không có lợi ích gì.
Ông trời trêu ngươi, ngay lúc La Minh Đạt vừa nắm được chứng cứ Tào Tử Bình hạ độc gϊếŧ chết A Ngọc thì ông La đột nhiên chết bất đắc kì tử. Đương nhiên La Minh Đạt biết cái chết của cha mình cũng không bình thường, nhưng đồng thời y cũng ý thức được lúc đó dù y có thể đẩy Tào Tử Bình vào ngục đi nữa thì cũng chưa đủ sức để đấu với thế lực của nhà mợ La.
Thế là La Minh Đạt đành phải cắn răng tiếp tục rình rập chờ thời cơ.
Sau khi A Ngọc qua đời được hai năm, La Minh Đạt tìm được cha mẹ của cậu, sắp xếp đón họ về ở trong quận Vĩnh Bình. Ngoài ra, y còn mua một nhóm nha hoàn rồi nhờ hai ông bà dạy cho các cô cách A Ngọc đi đứng nói năng hằng ngày, không những vậy, y còn cho họ đi học hát xướng và đích thân chỉ vẽ họ bắt chước thần thái A Ngọc biểu diễn trên sân khấu.
Thời gian càng lâu, La Minh Đạt càng tra xét được nhiều thứ. Y biết được La Minh Thông cũng có chứng cứ Tào Tử Bình và vợ mình gϊếŧ A Ngọc diệt khẩu vì bị cậu phát hiện ra việc thông da^ʍ, mà hai người kia thì biết tường tận La Minh Thông nhiều lần hãm hại anh trai, hơn nữa còn cùng với mẹ mình lập kế mưu sát cha ruột.
Hai bên đều nắm được nhược điểm trí mạng của đối phương nên phải án binh bất động, kiềm chế lẫn nhau. Muốn phá vỡ tình thế này thì hoặc là La Minh Thông tìm được cách nào đó âm thầm gϊếŧ chết Tào Tử Bình và mợ La, hoặc ngược lại hai người họ tiễn La Minh Thông lên đường, bằng không thì sự cân bằng này sẽ tiếp tục kéo dài mãi.
Dĩ nhiên tình thế cân bằng đó là điều La Minh Đạt hoàn toàn không muốn nhìn thấy, y không có trong tay bằng chứng cụ thể về cái chết của cha mình, cách tốt nhất để vừa không gây nguy hiểm cho mình vừa khiến bọn họ phải đền tội là để bọn họ tự chém gϊếŧ lẫn nhau trước rồi đứng ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Năm nay vừa khéo đã đến hạn mãn tang ba năm, mọi người trong nhà rục rịch chuẩn bị tiệc lớn mừng thọ cho bà La, cần thêm một số nhân lực bổ sung để lo việc trong việc ngoài, thế là La Minh Đạt nhân lúc bọn họ chọn mua nha hoàn đã cài cắm những người được huấn luyện lâu nay vào. Khi đã trót lọt, y bắt đầu bí mật phân chia công việc về đêm cho họ, dặn dò ai đi đến chỗ nào, ai hát lúc nào để đạt được hiệu quả tốt nhất. Những cô gái này đã được đào tạo trong một thời gian dài nên gần như luyện được giọng hát giống nhau như đúc, ít nhất là người ngoài nghề không hề nghe ra được sự khác biệt, hơn nữa vì có cả một nhóm người nên tạo được hiệu ứng ảo diệu như sương như khói làm người ta liên tưởng đến năng lực đi mây về gió mà chỉ có quỷ thần mới làm được.
Ngoài việc hát tuồng thì những cô gái này còn được luyện tập điệu bộ và cách nói chuyện của A Ngọc nữa. La Minh Đạt đã nhúng tay để chỉ định các cô vào phục vụ ở những nơi y mong muốn, sau đó bọn họ thỉnh thoảng sẽ để lộ ra một vài nét đặc trưng gì đó giống như đúc với Tiểu Ngọc Nhi khi còn sống, làm cho người trong nhà hoảng hốt sợ hãi không thôi, tưởng họ bị quỷ nhập. Ban đêm thì nghe hát tuồng, ban ngày thì như nhìn thấy quỷ hiện về thử hỏi làm sao những kẻ có tật giật mình không lo lắng rồi bắt đầu nghi ngờ qua lại.
Vốn dĩ La Minh Đạt chỉ định lợi dụng chuyện “quỷ ám” này để giày vò tinh thần của đám người La Minh Thông từng chút một, làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau mà thôi, cho nên khi La Minh Thông mời đạo sĩ về y không để tâm lắm, vì làm gì có quỷ thật mà bắt. Hơn nữa, La Minh Đạt biết La Minh Thông bị yếu sinh lý, hắn cưới vợ về mà chẳng khác nào chỉ để trưng bày cho vui mắt, ngặt nỗi vật trang trí này tính tình ương ngạnh, lại còn có chỗ chống lưng vững chắc nên không hề ngoan ngoãn chấp nhận mà lại cả gan cắm sừng hắn, không coi hắn ra gì. Nỗi nhục nhã đó hắn có thể nhịn một ngày hai ngày, một năm hai năm, há lại có thể nhịn cả đời? Vì vậy, nếu chẳng may “quỷ” có bị bắt đi nữa thì chỉ cần khăng khăng đổ tội cho mợ La thì không lo cặp vợ chồng ‘hòa thuận mẫu mực” này không trở mặt.
Kế hoạch của La Minh Đạt tiến hành rất thuận lợi, việc bất ngờ duy nhất xen vào là sự xuất hiện của quỷ hồn A Ngọc hàng thật.
Đêm qua La Minh Đạt và A Ngọc ở bên nhau thủ thỉ tâm tình cả đêm, nhờ đó y mới biết được thì ra không phải A Ngọc đợi năm năm rồi mới trở về như lời cậu kể với mọi người trước đó mà cậu đã sớm quay lại nhà họ La từ ba năm trước. Cha mẹ cậu được La Minh Đạt đón về nên cậu cũng về theo, tuy nhiên khi đó linh hồn của cậu còn yếu nên không thể vượt qua được linh vật Tỳ Hưu trước cửa để vào nhà, sau này linh hồn của cậu mạnh lên một chút thì mới tìm được cơ hội. Cậu bám vào người làm trong nhà họ La để đi vào, nhà này lại nhiều âm khí do bố cục phong thủy tụ âm nên cậu lại càng ngày càng mạnh hơn, có thể tự do di chuyển đến nhiều nơi trong nhà mà không cần bám vào người sống. Những việc La Minh Đạt biết thì cậu cũng biết, thậm chí còn nắm rõ chi tiết hơn, vì quỷ thấy được những thứ người sống không thấy được. A Ngọc cứ chờ mãi mấy năm liền như vậy, cho đến hôm nay, thời cơ đến mà linh hồn cũng đủ mạnh nên cậu mới hiện thân cầu xin Phong Linh đạo trưởng giúp đỡ.
A Ngọc vừa xuất hiện thì đã lên tiếng tố cáo nỗi oan khuất của mình và kể ra sự thật về cái chết của ông La, nhưng trong suốt câu chuyện cậu lại tách La Minh Đạt ra, không đề cập đến vai trò của hắn trong cái chết của mình, khiến cho mọi người nghĩ rằng y chỉ là một người ngoài cuộc chẳng biết gì, đồng thời còn xóa được vết nhơ “làm cha ruột tức đến chết”. Tiếp theo, cậu nhờ Phong Linh đạo trưởng vì “chính nghĩa” mà ra mặt báo quan, giúp La Minh Đạt thoát khỏi lời đàm tiếu cạn tình cạn nghĩa của người đời. (Chỗ này ý là nếu La Minh Đạt tự mình báo quan thì có thể sẽ có người ác ý ngu muội gièm pha là y nhẫn tâm tố cáo cả người thân) Chính vì vậy Phong Linh đạo trưởng mới nói A Ngọc đã suy tính đủ đường vì La Minh Đạt.
Câu chuyện đến đây thì không còn khúc mắc nào nữa, La Minh Đạt biết Cố Cửu và Thiệu Dật đang điều chỉnh phong thủy cho nhà họ bèn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hai vị đạo trưởng, các ngài có thể bố trí một chỗ phù hợp cho Ngọc Nhi ở lại được không? Trước cửa nhà này có tượng Tỳ Hưu nên dù em ấy đã mạnh hơn trước rồi nhưng mỗi lần ra vào nhà vẫn hơi bị khó chịu.”
Cố Cửu thắc mắc: “A Ngọc còn định ở lại sao?”
“Tôi muốn em ấy ở lại bên cạnh tôi.” La Minh Đạt nói.
“A Ngọc đồng ý rồi à?”
La Minh Đạt quay đi nghiêng đầu nhìn bàn tay mình đang đặt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Em ấy muốn ở lại với cha mẹ, tôi hi vọng trong lúc chăm sóc cha mẹ em ấy có thể nhìn chút thời gian cho tôi.”
Cố Cửu suy nghĩ một chốc rồi nói: “Cũng được, tôi giúp ngài việc này, nhưng mà cha mẹ A Ngọc đã khá lớn tuổi rồi, ngài cảm thấy huynh ấy có thể ở lại với ngài bao lâu? Một khi cha mẹ huynh ấy qua đời thì chấp niệm của huynh ấy cũng sẽ biến mất, khi đó nhất định phải về địa phủ chịu phán xét để vào luân hồi, nếu không thì linh hồn sẽ từ từ tan biến, không còn cơ hội đầu thai nữa.”
La Minh Đạt không chút do dự trả lời ngay: “Vậy thì làm cho tôi trở thành chấp niệm mới của em ấy.”
… Ôi, lại là một đôi “người quỷ tình dài lâu” nữa rồi, Cố Cửu há miệng ra định nói rồi lại ngậm miệng lại.
Đến đây còn chưa hết, lời tiếp theo của La Minh Đạt mới làm Cố Cửu hết hồn, y tỉnh bơ hỏi: “Người yêu ở bên cạnh nhau có khi không kìm lòng nổi muốn thân thân, không biết có cách gì để chúng tôi có thể cùng giường chung gối mà không bị tổn hại quá nhiều hay không?”
Cùng giường chung gối…
Cố Cửu: Tôi chỉ là một đứa bé chưa tròn hai mươi tuổi đầu thôi, ngài nói trắng trợn như vậy mà không ngại hả hả hả? Sao ngài lại cho rằng một đứa bé như tôi lại biết mấy mấy chuyện này chứ hả hả hả?
Cố Cửu nhìn y, chậm rãi nói: “Người quỷ khác đường, đó là chuyện ai cũng biết, ngài ngày ngày ở bên cạnh một quỷ hồn đã khó tránh khỏi bị nhiễm phải âm khí rồi, bây giờ lại còn cùng giường chung gối nữa, ngài không muốn sống nữa sao? Tích tiểu thành đại, tuy ban đầu còn chưa thấy gì nhưng từ từ sẽ có chuyện đó.”
La Minh Đạt vẫn cương quyết không lùi bước: “Không sao, tôi đã không còn người thân nào ngoài A Ngọc nữa, dù có mất đi vài năm tuổi thọ cũng chẳng hề gì.”
Cố Cửu lắc đầu nguầy nguậy: “Việc tổn hại đến người khác thế này chúng tôi không làm đâu.”
La Minh Đạt nghe đến đây thì gật đầu, Cố Cửu tưởng y đã từ bỏ, ai dè y lại dửng dưng nói tiếp: “Tôi hiểu rồi, nếu hai vị không biết thì tôi đi tìm người khác hỏi vậy, chắc chắn sẽ có cách.”
La Minh Đạt cứng đầu thực sự, rõ ràng ý của y là không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ. Cố Cửu sợ từ chối nữa lỡ đâu y đi tìm gặp phải chỗ bàng môn tả đạo gì hay cứ thế làm bừa rồi bỏ mạng thì khốn. Dù sao cũng là một mạng người quý giá, hơn nữa y đã mở lời cầu tức là đã thành lập nhân quả, y chết đi thì Cố Cửu cũng chẳng tốt đi đằng nào được, thế là cậu vội cản lại: “Được rồi được rồi, chúng tôi không biết thật, nhưng tôi biết có người biết, để chúng tôi hỏi thăm giúp ngài.”
Được lời như cởi tấm lòng, La Minh Đạt mỉm cười vui vẻ, bấy giờ trông y lại có vẻ cà lơ phất phơ như trước, hỉ hả nói: “Vậy làm phiền hai vị, tôi và Ngọc Nhi xin đa tạ nhá.”
Hai sư huynh đệ trở về phòng, Cố Cửu cào cào cái trán, đau khổ than van: “Lần đầu tiên đệ gặp phải thân chủ có yêu cầu kì quặc như vậy đấy, anh ta thực sự ham muốn thật đấy à, người ta đã biến thành quỷ từ đời tám hoánh rồi.”
Thiệu Dật xụ mặt, hung dữ nói: “Làm sao ta biết được!”
Cố Cửu ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Dật một cái, làu bàu: “Sao huynh lại không biết được chứ.”
Thiệu Dật trợn tròn mắt nhìn Cố Cửu, hai tai đỏ rực cả lên. Cố Cửu cũng kịp phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, cười gượng một cái rồi xoa xoa mũi ngó lơ đi chỗ khác.
Trong phòng đột nhiên yên lặng như tờ, Tiểu Đệ ngồi xổm dưới sàn nhà ngửa đầu lên nhìn hết người này đến người kia, sau đó bình tĩnh chậm rãi nâng một cái móng lên liếʍ, cứ cảm thấy hôm nay mọi người thật kì lạ.
Một lát sau, Cố Cửu lén nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua chín của Thiệu Dật, thích ơi là thích, sư huynh xấu hổ kìa, xem hoài không chán luôn nha, nhưng mà cậu cũng sợ hắn thẹn quá rồi nổi giận đuổi mình xuống giường không cho ngủ cùng nữa nên giả bộ khụ mấy tiếng, đổi đề tài: “Vậy…để đệ mời sư cha lên hỏi thử.”
“Ờ.” Thiệu Dật đáp một tiếng gọn lỏn, không có ý kiến gì, thật ra Cố Cửu đang nói cái gì hắn cũng chẳng biết đâu, đầu óc tạm chết máy rồi.
Thật ra La Minh Đạt nói không sai, người yêu ở với nhau khó tránh khỏi những lúc muốn gần gũi, sư phụ và sư cha đã làm một đôi chồng chồng người – quỷ mười mấy năm nay rồi, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng mà cái khó là nói như thế nào để không bị ăn đòn, đâu thể nào hỏi huỵch toẹt rằng sư cha với sư phụ làm sao để giải quyết “nỗi niềm tương tư” được. Nhưng mà đã trót nhận lời người ta rồi, vẫn phải hỏi, ây da.
Cố Cửu đã rành việc mời sư cha lên lắm rồi, đợi tối đến, cậu đốt một lá bùa để hỏi Bùi Dữ khi nào có thời gian rảnh nói chuyện. Bùi Dữ hồi âm là giờ Sửu.
Cố Cửu nhìn chữ Sửu uốn lượn trên không trung kia, đầy suy tư nói: “Đệ nhớ hình như đệ mời sư cha rất nhiều lần rồi mà lần nào sư cha cũng đáp lại vào giờ này. Có lẽ đệ ngộ ra ẩn ý của sư cha rồi…” Cậu quay đầu lại hỏi Thiệu Dật: “Có phải sư cha chê chữ của đệ xấu không?”
Thiệu Dật đã lấy lại tỉnh táo khỏi việc xấu hổ ban nãy rồi, hắn lạnh lùng nói: “Ta còn cho rằng lần thứ ba ông ấy hồi âm thì đệ đã biết rồi chứ.”
Cố Cửu đỡ trán, người ta nói bất quá tam mà, không phải quá ba lần mới là bất bình thường à, bảo sao đến giờ mình mới nhận ra.
____________