Hồng di nương mặc quần áo thêu chỉ vàng, vòng tay đang đeo bằng vàng, trên búi tóc còn ghim mấy cây trâm cũng bằng vàng nốt, chưa kể đến hoa tai, vòng cổ vân vân… không có gì là không phải vàng ròng. Tuy cô có đôi phần xinh đẹp, vẻ khóc lóc cũng khiến người ta thấy thương cảm nhưng khí chất không sang quý đủ để áp chế được quá nhiều vàng bạc châu báu trên người như vậy, trông có vẻ hơi tục.
Hồng di nương không phải giả vờ khóc mà là thật sự đau lòng và tuyệt vọng nên đâm ra hoảng loạn, cứ khăng khăng một mực mình không quen biết người phụ nữ kia và tên đánh xe, luôn miệng cầu xin Cố Cửu và Thiệu Dật cứu mình, liên tục nói rằng nếu mình về sẽ bị ép sinh con, mình không muốn chết.
Cố Cửu thấy Hồng di nương khóc thê thảm như vậy bèn nhìn thử bụng bầu của cô, đúng là cô ta đang có thai, trong bụng có một cụm sinh khí nho nhỏ.
Thế nhưng tại sao cô ta lại nói đứa con trong bụng mình là quái thai? Cố Cửu chưa nhìn ra được gì, cậu ngẩng đầu nhìn sư huynh liền thấy hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, đôi mắt còn lia lên lia xuống trên người của Hồng di nương như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cố Cửu cảm thấy không ổn, tiến lại gần Thiệu Dật hỏi thử: “Sư huynh?”
Thiệu Dật nghe Cố Cửu gọi mới hoàn hồn, khẽ giải thích cho Cố Cửu: “Thai này bất thường, ta cảm giác có khí Kim Canh bị che giấu.”
Cố Cửu cả kinh nhìn lại cái bung của Hồng di nương lần nữa nhưng vẫn chỉ cảm nhận được sinh khí chứ không thấy gì khác bèn nghĩ chắc là do Thiệu Dật có thể chất đặc thù nên mới phát giác ra. Nếu nói như vậy, toàn thân vàng bạc của cô ta có điều bất thường.
Cố Cửu quả thật không biết nên khóc hay cười, hai người chỉ dừng lại ăn lót dạ cho qua bữa thôi mà cũng gặp phải chuyện quái lạ thế này đây.
Hồng di nương vẫn còn khóc sướt mướt, có lẽ cô thấy hai người Thiệu Dật chỉ đứng đó nói chuyện với nhau không hành động gì nên cho rằng họ không cứu được mình, thế là càng khóc thảm thương.
Người phụ nữ trung niên và tên đánh xe chỉ là người bình thường, không dám manh động trước mặt hai người trẻ tuổi trông rất có bản lĩnh này. Người phụ nữ dè dặt hỏi: “Hai vị công tử, ngài xem di nương nhà chúng tôi không được bình tĩnh, mà cô ấy còn đang mang thai, bọn tôi không dám để cô ấy ở ngoài lâu, các vị để chúng tôi đi được không?”
Cố Cửu ngẩng lên nói: “Cô ấy nói không sai, đứa bé trong bụng cô ấy có vấn đề thật.”
Hồng di nương nghe vậy im bặt không rêи ɾỉ nữa, ngước lên nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật đầy hi vọng.
Cố Cửu tay không châm một lá bùa, trong ánh mắt giật mình sợ hãi của tất cả mọi người, bắt đầu diễn tuồng diễn ngầu lòi quen thuộc. Cậu nói: “Chúng tôi là đạo sĩ, thông việc thần quái, chúng tôi cùng về với các người.”
Người bình thường luôn có đôi phần e dè và kính trọng nhất định đối với các đạo sĩ chuyên đi lại với quỷ thần, nay Cố Cửu đã mở lời sẽ theo cùng nên người phụ nữ, có vẻ là ma ma trong nhà giàu, và người đánh xe kia không dám trái lời, vâng dạ mời hai người đi theo.
Lão gia mà mấy người họ nhắc tới sống trong một tòa nhà lớn trong trấn nhỏ gần đó, cũng không quá bất ngờ, một người có thể vung tiền sắm vàng cho vợ lẽ của mình đeo từ đầu đến chân như vậy thì nhất định không phải người có gia cảnh bình thường, ít nhất cũng là phú hộ một vùng.
Đến nơi, mọi người lục tục xuống xe, Cố Cửu và Thiệu Dật nhìn thấy trước tòa nhà lớn này có một tấm biển đề “Nhà họ Vệ”. Cố Cửu không mẫn cảm với khí Kim Canh như Thiệu Dật nhưng vừa đến nơi cậu cũng cảm giác được có một sức mạnh rất quen thuộc đang cuồn cuộn đổ vào bụng Hồng di nương, nếu vậy thì ắt là khí Kim Canh, giống với khí trên người Thiệu Dật nên Cố Cửu mới cảm ứng được.
Cố Cửu hơi lo lắng nhìn Thiệu Dật, trông có vẻ tòa nhà này tràn ngập khí Kim Canh, Thiệu Dật mà đi vào chắc chắn sẽ không thoải mái.
Thiệu Dật nhận thấy ánh mắt của Cố Cửu, biết cậu lo lắng cái gì bèn mím môi trấn an: “Ta không sao, khí Kim Canh chưa tích tụ nhiều lắm.”
Lúc sắp vào đến cửa, Hồng di nương sợ đến nỗi co rúm người lại đứng chôn chân tại chỗ không muốn vào, giống như cánh cửa nhà không thể bình thường hơn kia là một cái miệng máu khổng lồ sắp nhào tới nuốt chửng cô ta vậy. Hồng di nương lại bắt đầu khóc, quay đầu nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật như nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Cố Cửu an ủi cô: “Phu nhân yên tâm, sẽ không sao đâu.”
Ma ma kia vốn còn đang đứng cạnh xe ngựa thấy vậy bèn chạy vọt vào trong trước, vừa chạy vừa kêu: “Mau đi báo cho lão gia, tìm được Hồng di nương rồi.”
Chỉ chốc lát sau, một đoàn người rầm rộ đi ra đến, người dẫn đầu là một gã trung niên béo tốt, chính là lão gia mà mấy người nọ nhắc tới, họ Vệ.
Vệ lão gia vừa nhác thấy Hồng di nương thì đã nổi trận lôi đình, nghiến răng bặm môi căm tức nhìn chòng chọc cô ta, cứ tưởng gã sắp mắng chửi đến nơi, ai ngờ gã lại nhịn xuống được, chỉ căn dặn mấy ma ma đứng hầu phía sau: “Canh chừng Hồng di nương cho kĩ, còn để cô ta chạy ra nữa thì các ngươi chết chắc!”
Mấy ma ma to con vạm vỡ nghe vậy liền xô tới giữ chặt lấy Hồng di nương, cô dùng dằng không muốn đi nên các bà phải mạnh tay một chút, Vệ lão gia thấy vậy bèn quát lớn: “Nhẹ một chút, các ngươi dám làm con trai ta bị thương thì chờ đền mạng cho nó đi!”
Các bà nghe vậy thì sợ hãi không dám thô lỗ nữa, cẩn thận xuống nước năn nỉ Hồng di nương, xin cô nghe lời một chút kẻo bọn họ sẽ bị liên lụy.
Hồng di nương duỗi tay ra tóm chặt lấy Cố Cửu, nhất quyết không đi.
Đến lúc này Vệ lão gia mới liếc mắt đánh giá Cố Cửu và Thiệu Dật, đôi mắt hí híp lại, miễn cưỡng chắp tay chào, thái độ rất thiếu tôn trọng: “Nghe nói hai vị đại tiên đến đây bái phỏng, Vệ mỗ không tiếp đón từ xa, mong thứ lỗi cho.”
Thiệu Dật lạnh lùng nhìn Vệ lão gia, Cố Cửu biết rõ gã ta không hề chào đón hai người, cậu cũng không nao núng, thản nhiên quét mắt xung quanh sân nhà một vòng, đã nghĩ ra cách ứng đối.
“Vệ lão gia nhỉ, tòa nhà này có phong thủy khá đấy.”
Vệ lão gia hơi biến sắc, nhưng vẫn rất tự đắc: “Tiểu đạo trưởng nhìn ra được à?”
Cố Cửu hếch cằm: “Có gì khó đâu.” Cậu chắp tay sau lưng đi tới đi lui vài bước, nói: “Nhà ở vị trí hướng tây nam, trông về phía đông bắc, thứ cho tôi đường đột, có phải nhà xí trong nhà ông đều nằm ở hướng chính đông không?”
Vệ lão gia nghe vậy giật mình, vội vàng thay đổi vẻ coi thường tùy tiện trước đó của mình, đáp: “Không sai, tiểu đạo trưởng tính thật chuẩn.”
Cố Cửu khẽ cười, lại nói tiếp: “Nếu vậy chắc Vệ lão gia cũng biết, kết cấu nhà ở của ngài gọi là Ngũ Quỷ Vận Tài cách cục (1), rất dễ vượng tài và tụ tài. Phàm là xây dựng theo lối kiến trúc này có thể giúp gia chủ thu được nhiều tài lộc, một đêm phất lên ngay là chuyện bình thường, tuy nhiên loại cách cục này chỉ có thể có duyên thì gặp chứ rất khó mưu cầu. Vận may của ngài tốt đấy.”
Vệ lão gia hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn ban đầu nữa, cũng không còn hung ác như khi ra lệnh cho người hầu trong nhà và Hồng di nương. Gã cười sang sảng như thể mình vốn là một người có tính hiền lành hào phóng vậy, ngỏ lời mời mọc không chút xấu hổ: “Tiểu đạo trưởng quả nhiên là cao nhân, hai vị đã đi đường xa đến đây hẳn là rất mệt mỏi rồi. Vệ mỗ mời hai vị vào nhà uống chút trà nóng nghỉ ngơi chốc lát.”
Cố Cửu khách khí gật đầu, sau đó nhìn Hồng di nương một cái để trấn an rồi cùng Thiệu Dật theo Vệ lão gia vào nhà.
Trong nhà núi giả đá lớn trùng trùng điệp điệp, dọc theo đường đi cứ cách một khoảng là có một giá đỡ đúc bằng đồng để đặt chậu hoa, trên hành lang cũng không khác gì mấy, có vô số đồ trang trí bằng vàng bạc đồng, ngay cả khung cửa ở phòng khách cũng được dán tơ vàng, không chỗ nào là không tráng lệ huy hoàng.
Trang trí thế này… Cố Cửu nhíu mày nhìn Vệ lão gia đang dẫn đường cho bọn họ bằng ánh mắt tối tăm.
Đôi mày của Thiệu Dật đã nhíu lại đến mức muốn dính sát vào nhau luôn, tuy hắn nói rằng khí Kim Canh vẫn chưa nhiều, không ảnh hưởng được đến hắn nhưng chung quy vẫn sẽ khó chịu.
Hai sư huynh đệ được sắp xếp ngồi tạm ở phòng khách dùng trà, Hồng di nương nói gì cũng không chịu dời bước khỏi chỗ khác, việc này làm Vệ lão gia đang tỏ vẻ hoan hỉ cũng phải sầm mặt xuống. Đang lúc Cố Cửu còn định khuyên nhủ vài câu thì bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập tiến tới ngoài cửa, cậu vừa ngước lên đã thấy một người phụ nữ đeo vàng bạc đầy người được một đám đàn bà con gái cũng vàng bạc đầy người y như Hồng di nương hộ tống đi vào.
Một đống vàng chóe suýt nữa chói mù mắt Cố Cửu.
Người phụ nữ mới vừa đến cửa đã cất tiếng hỏi: “Lão gia, tìm được Hồng di nương rồi à?”
“Ừm.” Vệ lão gia gật đầu.
Người nọ tiến vào hẳn trong phòng, nhìn một cái đã thấy Hồng di nương nước mắt ngắn dài nép vào một góc trông vô cùng chật vật. Bà ta tỏ vẻ ghét bỏ rõ rệt, hạch sách: “Hừ, được sinh con trai cho lão gia là phước phần mấy đời nhà cô, thế mà cô không cảm kích thì thôi còn dám ôm bụng bầu chạy trốn! Thật không thể tha thứ được!”
Hồng di nương khóc ròng: “Phu nhân, tôi không muốn sinh đâu, người cầu xin lão gia giúp tôi với, tôi không muốn sinh đứa bé này ra đâu!”
Vệ phu nhân cười khinh bỉ, nhưng cũng lại có chút ghen ghét, cười nhạt nói: “Cô có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn được sinh con trai cho lão gia không? Chẳng lẽ cô chạy trốn bị đập đầu vào đâu nên mất tỉnh táo rồi à? Phí lời!”
“Đúng vậy, Hồng tỷ tỷ đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
“Chứ còn gì nữa, tỷ xem lão gia thương tỷ như vậy mà sao tỷ nỡ phụ lòng lão gia.”
Hậu cung của Vệ lão gia này hơi bị nhiều, một đám phụ nữ trẻ tuổi cười nói rộn ràng, ai nấy đều hả hê xách mé Hồng di nương, lời tuôn như suối.
Vệ lão gia thấy bọn họ ồn ào bèn quát lên: “Đủ rồi! Không muốn sinh cũng phải sinh!” Nói rồi gã không còn kiên nhẫn nữa, phất tay để mấy ma ma túm Hồng di nương còn đang giãy giụa đi mất, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Canh chừng cho cẩn thận, đừng để cô ta hại đến đứa trẻ.”
Ma ma nơm nớp lo sợ mà vâng dạ, mặt ủ mày chau lui xuống.
Hồng di nương vừa đi, Vệ phu nhân và đám chim chóc ríu rít kia không còn gì hay ho để xem nữa nên cũng rút quân nhanh gọn lẹ y như lúc ập tới vậy.
Trong phòng khách chỉ còn lại Vệ lão gia và hai người Cố Cửu. Cố Cửu đợi đến lúc này mới buông chén trà, nghiêm mặt hỏi: “Hình như Vệ lão gia rất thích vàng?”
“Vàng thì ai mà không thích, Vệ mỗ còn muốn kiếm thật nhiều vàng đủ để đắp thành một cái giường đêm đêm nằm ngủ nữa kia.” Vệ lão gia rung đùi đắc ý nói, sau khi khoe khoang một hơi mới sực nhớ ra mục đích gã mời hai sư huynh đệ vào, vội hỏi ngay: “Tôi nghe nói hai vị bảo rằng con trai tôi có vấn đề à?”
Cố Cửu cười hỏi: “Hồng di nương mang thai bao lâu rồi?”
“Sắp được bốn tháng.” Vệ lão gia đáp.
Cố Cửu lại hỏi: “Vậy làm sao ngài biết được thai của Hồng di nương là con trai?”
Vệ lão gia nghe câu này bèn xụ mặt xuống, không vui nói: “Đương nhiên là con trai, chắc chắn phải là con trai!”
Cố Cửu thở dài, ôi cái thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ này…
Lúc này, Thiệu Dật vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ bỗng tuôn một tràng chất vấn: “Cách trang trí trong nhà và cách ăn mặc của các vị phu nhân từ trước đến giờ vẫn vậy hay là sau khi Hồng di nương có thai mới thành ra như thế?”
Vệ lão gia nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Dật.
Thiệu Dật không để ý đến thái độ của gã ta, tiếp tục nói: Nếu là cố ý thì ngươi nghe ai bày cho cách này nên mới bố trí? Chắc hẳn ngươi biết đứa bé này còn chưa kịp sinh ra thì đã bị kim khí trong tòa nhà này đồ sát rồi.”
(1) Ngũ Quỷ Vận Tài bí pháp: là một cách cục trong phong thủy, trong đó lợi dụng sự bài bố của cửu tinh để đem lại tài vận một cách nhanh chóng. Trong phong thủy còn gọi là cách “cứu bần”, tức có thể tức thời làm cho người ta có được tiền tài. Tuy nhiên, tài vật trên đời vốn dĩ có căn nguyên, chớ thấy lợi trước mắt mà ham, khi áp dụng nên cẩn trọng.