Năm ngoái cả nhà Đồ Đại dọn đến thôn này một cách bất đắc dĩ nên chỉ có thể mua lại một ngôi nhà tranh vách dựng bằng đất ở nơi hẻo lánh nhất trong thôn làm chỗ tá túc tạm thời. Vốn hai vợ chồng họ đang tiết kiệm tiền để xây nhà mới, nhưng bây giờ Đồ Trân Trân gặp chuyện chẳng lành nên đành phải gác lại.
Đến nhà Đồ Đại, Cố Cửu nghe nói trên người của Đồ Trân Trân có nhiều dấu tay quỷ xanh tím bèn mở ống trúc trút một phần gạo nếp ra bảo vợ của Đồ Đại là Đồ Lý thị đắp lên những chỗ bị bầm. Những dấu tay này có chứa nhiều âm khí, nếu cứ để chúng trên người thì ắt sẽ làm suy giảm dương khí của cô bé.
Bóng đen kia tạm thời biến mất nhưng không biết khi nào sẽ quay trở lại, để đảm bảo an toàn cho Đồ Trân Trân, Thiệu Dật bảo cô bé vén ống tay áo lên rồi vẽ một lá bùa phòng quỷ ngay trên tay cô bé. Hắn vừa vẽ vừa niệm: “Người tới như cách mặt giấy, quỷ tới như cách núi cao, ngàn tà mở không ra, vạn tà mở không được.”
Lá bùa này có hiệu lực trong vòng năm ngày, chỉ cần cô bé không để tay chạm nước làm phai mất hình vẽ thì nó có thể bảo đảm an toàn cho cô bé trong năm ngày tới.
Vì chưa xác định được bóng đen kia chỉ là tai quái đùa dai hay thật sự muốn gϊếŧ Đồ Trân Trân nên Cố Cửu và Thiệu Dật chuẩn bị thử nó một phen, cậu định sẽ lập đàn mời nó đi, dù không chịu đi thì ít nhất cũng có manh mối gì đó.
Bây giờ ngoại trừ đồ cúng tươi sống phải mua ra thì những thứ cần để cúng tế trong nhà Đồ Đại đều có sẵn cả. Từ sau khi Đồ Trân Trân bắt đầu bị theo dõi, tuy hai vợ chồng Đồ Đại không biết đó có phải là Đồ Đại Bảo hay không nhưng họ vẫn chuẩn bị vàng mã tiền giấy tươm tất, len lén đến cúng tế Đồ Đại Bảo, khẩn cầu nó đừng làm hại đến con gái mình.
Buổi tối, Cố Cửu và Thiệu Dật mở đàn tế, bày hết tất cả những loại đồ cúng mà Đồ Đại đã chuẩn bị lên. Trước mặt Thiệu Dật là một cái lư hương, hắn châm lửa đốt hai ngọn nến hai bên lên, sau đó lại đốt thêm hai cây nhang. “Tam hương kính thần, nhị hương đưa quỷ”, nếu muốn biết con quỷ đó có bằng lòng đi khỏi hay không thì phải xem hai cây nhang có đốt được đến khi cháy tàn hay không.
Ban đêm trời rét căm căm, ánh nến bị gió lay động liên tục, cả sân nhà Đồ Đại chìm trong một bầu không khí im lặng chết chóc. Ba người nhà họ Đồ xúm xít lại một chỗ, hồi hộp nhìn làn khói từ hai cây nhang chầm chậm phiêu đãng trong không khí.
Đang lúc đất trời lặng lẽ, đột nhiên Đồ Lý thị kêu lên thất thanh, trừng mắt chỉ vào hai cây nhang.
Thì ra cả hai cây nhang đều bị gãy ngang ở đoạn giữa, ngay cả phần đầu nhang rơi xuống cũng bị nghiền nát.
Đồ Đại giận dữ thở dốc: “Nó…nó không muốn đi sao?”
Thiệu Dật hừ lạnh: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt.”
Thiệu Dật vừa dứt lời, bỗng đâu một trận gió lạnh lẽo thổi tới làm hai cây nến trên bàn tắt phụt. Cố Cửu cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái bóng, có cái gì đó đang tiến đến gần… Cậu đưa tay rút thanh kiếm gỗ đào đeo sau lưng ra chém vào nơi vừa nhìn thấy cái bóng đen, thế nhưng lại chỉ chém vào một khoảng không.
Cố Cửu cao giọng cảnh báo: “Có âʍ ѵậŧ xông vào!”
Ba người nhà họ Đồ vốn đã túm tụm lại một chỗ giờ đây lại càng hoảng hốt co lại thành một cục, sợ hãi dáo dác nhìn xung quanh. Tiểu Đệ xù lông ngồi bên cạnh đàn tế, đôi mắt mèo sáng quắc nhìn tới nhìn lui khắp nơi như đang tuần tra.
Bầu không khí trong sân nhà càng yên tĩnh đáng sợ, Cố Cửu và Thiệu Dật đứng tựa lưng lại với nhau để phòng thủ, đồng thời che chở cho ba người nhà họ Đồ.
Căn nhà tranh này có mỗi một khoảnh sân nhỏ, chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể nhìn bao quát cả sân, thế nhưng Cố Cửu lại không thấy bóng đen kia đâu nữa.
“Meo!” Tiểu Đệ đột ngột kêu lên.
Bất thình lình, trong đầu Cố Cửu lóe lên một ý nghĩ… Ngay sau đó, cậu và Thiệu Dật gần như đồng thời xoay người lại, vừa nhìn thấy tình hình phía sau, kiếm gỗ đào trong tay hai sư huynh đệ lập tức chĩa về phía Đồ Đại.
Đồ Đại không còn là Đồ Đại nữa, đôi mắt chất phác trung hậu trước kia đã trở nên hung hăng độc ác, cả khuôn mặt trông cũng dữ tợn đáng sợ vô cùng. Điều nguy hiểm nhất là lúc này hắn đang dùng hai bàn tay to như cái quạt hương bồ của mình bóp cổ hai mẹ con Đồ Trân Trân làm mặt họ tím tái hết cả, không kêu nổi một tiếng. Nếu không phải Cố Cửu và Thiệu Dật phản ứng nhanh thì chỉ e bọn họ đã bị bóp chết mà không ai hay biết.
Cố Cửu và Thiệu Dật nhíu mày, con quỷ này quá lộng hành, cả gan nhập vào thân thể của Đồ Đại, lại còn lợi dụng thời cơ muốn mượn dao gϊếŧ người
Hai thanh kiếm gỗ đào cùng chém vào hai cánh tay của Đồ Đại, con quỷ đang ở trong thân thể của hắn phải xuýt xoa kêu rên vì vừa bị cái nóng như thiêu đốt vừa bị cái lạnh như đông giá tấn công cùng một lúc. Chỉ trong tích tắc, nó chịu không thấu hai luồng khí nóng lạnh cào xé trong thân thể nữa, hét lên oai oái, nhưng giọng nói phát ra không phải là giọng ồm ồm của Đồ Đại mà là tiếng của một đứa con nít choai choai.
“Đồ Đại Bảo?” Cố Cửu nghiêm mặt hỏi “Đồ Đại” vì bị đau mà bất giác rụt tay lại lùi ra sau mấy bước.
“Đồ Đại” hung tợn nhìn chằm chằm vào hai sư huynh đệ Cố Cửu, dùng cái giọng nói bé trai non nớt không phù hợp với hình thể bên ngoài lúc này của mình mà mắng um lên: “Đạo sĩ chết tiệt! Người nhà họ Đồ chết tiệt!”
Thiệu Dật không muốn dây dưa với con quỷ con này, khó chịu nói: “Ngươi tự rời khỏi thân thể này hay ta đánh ngươi văng ra?”
“Đồ Đại” cười gằn: “Đợi tao gϊếŧ hết tất cả chúng mày thì sẽ tự động chui ra thôi.”
Nói xong, nó rú lên một tiếng, hai bàn tay quặp lại như hai móng vuốt nhào về phía Thiệu Dật và Cố Cửu.
Đồ Đại là nông dân, vừa cao vừa khỏe, cả thân hình hắn nhào lại chẳng khác gì một ngọn núi ập xuống làm hai sư huynh đệ phải thận trọng né sang một bên, vả lại bây giờ con quỷ đang sử dụng thân thể của Đồ Đại nên Cố Cửu và Thiệu Dật không thể mạnh tay để tránh gây hại đến hắn. Chính vì thế, hai người không thể phát huy hết uy lực của kiếm gỗ đào và đả thương con quỷ được .
Cố Cửu thấy vậy bèn để Thiệu Dật đối phó với Đồ Đại Bảo, còn cậu thì chớp thời cơ rời khỏi vòng chiến, lấy ra một lá bùa ném lên cao, tay trái cậu cầm kiếm đâm vào giữa lá bùa, tay phải bắt quyết, niệm: “Thượng thanh tam cảnh, tổng khí thượng nguyên. Bát cảnh minh hợp, khí nhập huyền nguyên. Trung hữu nhị đảm, phụ tá trọng huyền. Hắc phong lôi giáng, hắc sương ám đằng. Quỷ hồn tác quái, đuổi khỏi nhân hình. Cấp tốc nghe lệnh!”
Cố Cửu hét lớn một tiếng, Thiệu Dật ăn ý tránh ra phía sau để Cố Cửu vọt lên. Cậu cầm kiếm bằng cả hai tay, đâm thẳng mũi kiếm có dính lá bùa vào người Đồ Đại.
Cả người Đồ Đại bỗng run lên, sau đó có một làn khói đen từ sau lưng thoát ra khỏi người hắn. Thiệu Dật nhanh tay lẹ mắt ném thanh kiếm đang cầm về phía bóng đen, lần này thanh kiếm xuyên qua người nó, thế nhưng con quỷ này khá mạnh, dù bị kiếm gỗ đào xuyên qua cũng chỉ bị rút nhỏ lại chứ không biến mất hoàn toàn. Nó hóa thành một làn khói tan vào bóng đêm, biến mất.
Thiệu Dật đuổi theo vài bước, thấy nó đã ẩn nấp rồi bèn thôi không đuổi theo nữa. Hắn nhíu mày, nhặt thanh kiếm gỗ lên rồi trở về chỗ Cố Cửu.
Đồ Đại đã tỉnh, hắn bị quỷ nhập thân nên không còn nhớ gì về chuyện vừa xảy ra. Hắn nằm bẹp trên mặt đất, vừa mệt lả người vừa lúng túng ngơ ngác. Hắn nhìn vợ con mình đang ngồi bên cạnh khóc thút thít mà chẳng hiểu ất giáp gì. Đến khi nghe mọi người thuật lại toàn bộ sự việc Đồ Đại mới lo lắng hoảng sợ vô cùng.
Đồ Đại Bảo quấy rầy Đồ Trân Trân cả mấy tháng nay nhưng vẫn chỉ luôn theo đuôi một mình cô bé mà thôi, không thấy động chạm gì đến hai vợ chồng Đồ Đại, tuy nhiên đêm nay nó lại đột nhiên cố ý nhập vào thân thể của hắn, chắc chắn là dấu hiệu không tốt.
Cố Cửu đoán: “Sức mạnh của nó đang không ngừng tăng lên, mà đêm nay có vẻ còn mạnh hơn lúc trưa một chút.”
Trên phần cổ của Đồ Lý thị và Đồ Trân Trân bị hằn một lằn tím xanh, Cố Cửu lại đổ một ít gạo nếp ra cho hai mẹ con đắp, vừa làm vừa thuận miệng hỏi bát tự của họ.
Đồ Đại báo bát tự của cả ba người cho Cố Cửu. Cố Cửu xem cho Đồ Đại và Đồ Lý thị trước, bát tự của cả hai vợ chồng đều là sáu phần dương hai phần âm, nhiều hỏa ít mộc, cũng vì dương khí quá mạnh nên mới hiếm muộn nhiều năm như vậy, nhưng mộc đại diện cho sự sinh sôi của vạn vật thế nên hai người mới may mắn sinh được Đồ Trân Trân sau hơn mười năm mong ngóng. Đồ Trân Trân thì lại hoàn toàn ngược lại với cha mẹ, bát tự của bé có sáu phần âm hai phần dương, âm thịnh dương suy. Nếu căn cứ theo bát tự này thì lúc còn nhỏ cô bé có gặp vài chuyện trắc trở, nhưng nhờ có bát tự của cha mẹ vừa khéo bổ trợ cho nhau nên càng lớn sẽ càng xuôi chèo mát mái.
Có thể đoán được từ lời của Đồ Đại Bảo rằng thật ra nó muốn gϊếŧ hại cả nhà Đồ Đại chứ không chỉ một mình Đồ Trân Trân, càng không phải là trò đùa nghịch quái ác. Vậy thì rõ ràng trước đó nó theo ám một mình Đồ Trân Trân không phải vì ghi thù chuyện thế mạng, mà chẳng qua là vì nó chưa đủ năng lực gây chuyện với hai vợ chồng Đồ Đại vốn tràn đầy dương khí, quỷ hồn bình thường không dám đến gần.
Những trải nghiệm của Đồ Trân Trân đã chứng thực điều này. Lúc nó mới xuất hiện còn khá yếu, việc duy nhất có thể làm được là ban đêm mò ra nhìn chằm chằm vào Đồ Trân Trân. Ngay cả một đứa bé như Đồ Trân Trân mà nó còn không đυ.ng chạm được thì nói gì tới hai người lớn dương khí đầy mình, thế là nó chỉ đành bám riết theo Đồ Trân Trân để hù dọa cô bé và chờ thời cơ.
Theo thời gian, Đồ Đại Bảo mạnh lên một chút, nó có thể chạm vào người Đồ Trân Trân nhưng Đồ Đại và Đồ Lý thị thì chưa. Thật ra có thể nói Đồ Trân Trân mới thực sự là đối tượng trọng điểm của Đồ Đại Bảo, vì cô bé là con gái, vốn đã mang sẵn âm khí trong người, lại thêm bát tự thiên âm nên hiển nhiên trở thành miếng mồi ngon trong mắt quỷ, nhất là khi cô bé bị tra tấn tinh thần, sợ hãi hoảng loạn đâm ra bệnh luôn thì cơ thể càng yếu ớt, là đối tượng dễ dàng công phá nhất. Chính vì vậy, dù cô bé có mang theo ngọc bội và bùa bình an trên người thì vẫn là ưu tiên hàng đầu của con quỷ Đồ Đại Bảo.
Tính đến sáng hôm nay, hai vợ chồng Đồ Đại không hề gặp phải hiện tượng gì bất thường, chứng tỏ lúc đó Đồ Đại Bảo vẫn chưa đủ khả năng tác động đến họ, thế nhưng tối nay nó lại có thể nhập cả vào xác của Đồ Đại, việc năng lực đột ngột tăng mạnh này thật không bình thường.
Quỷ muốn nhập vào xác người sống phải dùng sức lực từ hồn phách của chính mình để trụ vững, bởi vì trên người của người sống ít nhiều gì cũng có dương khí, quỷ hồn nào yếu thì sẽ không bao giờ nhập vào cơ thể sống nếu không muốn hại thân. Khi nãy, Đồ Đại Bảo nhập vào Đồ Đại mà không thấy gặp trở ngại gì, nói dễ như ăn bánh cũng không quá, sau đó còn bị kiếm gỗ đào xuyên qua người mà chỉ suy yếu, vẫn còn sức chạy trốn thì đủ để thấy nó mạnh lên nhiều cỡ nào.
Tuy gần như đã chắc chắn con quỷ này là Đồ Đại Bảo nhưng Cố Cửu và Thiệu Dật vẫn muốn xác nhận lần nữa. Cố Cửu nhờ Đồ Đại ngày mai dẫn bọn họ đến chỗ chôn cất Đồ Đại Bảo xem thử, ngoại trừ muốn kiểm chứng suy đoán của mình ra, hai sư huynh đệ còn muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao quỷ hồn đó mạnh lên nhanh chóng như vậy. Vừa rồi trước lúc nó tẩu thoát, Cố Cửu có để ý thấy lớp khí màu đỏ đại diện cho ác nghiệp trên người nó còn nhạt màu, có nghĩa là nó chưa làm nhiều việc ác, thế mà lại có được sức mạnh thật đáng gờm, Cố Cửu rất tò mò nguồn sức mạnh đó từ đâu mà ra.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, phần dương khí hao tổn vì bị quỷ nhập hôm qua cũng được bồi dưỡng lại nên sáng nay sắc mặt của Đồ Đại đã tốt hơn nhiều. Hắn không yên tâm để vợ con lại một mình bèn đi mượn thêm một chiếc xe lừa để chở họ theo luôn, đoàn người cùng nhau xuất phát đi đến thôn họ Đồ, nơi gia đình Đồ Đại sinh sống ban đầu.
Hai chiếc xe lừa lộc cộc tiến vào thôn họ Đồ, không ghé bất cứ chỗ nào mà đi thẳng đến khu vực sau núi là nơi chôn cất người đã qua đời của thôn này.
Lúc Đồ Đại Bảo chết chỉ mới tròn mười hai tuổi nên không được an táng trong khu mộ của tổ tiên mà bị chôn ở một góc xa, chỗ dành riêng để chôn cất những đứa trẻ chết yểu. Đồ Đại không có mặt lúc hạ táng Đồ Đại Bảo, nhưng hắn đã từng lén lút tới đây tế bái nên rất nhanh chóng tìm được ngôi mộ cần tìm. Khi Cố Cửu và Thiệu Dật theo Đồ Đại đến nơi, tận mắt nhìn nấm mồ thì hai người vô cùng kinh ngạc. Đồ Đại thấy được vẻ mặt sửng sốt của hai người liền bất giác cảm thấy ớn lạnh cả xương sống. Hắn chà chà cánh tay cho bớt lạnh, dè dặt hỏi:
“Sao…sao vậy ạ?”
Người thường như Đồ Đại không nhìn thấy được, chỉ có cảm giác chỗ này lạnh lẽo âm u, nhưng trong mắt của Cố Cửu và Thiệu Dật thì mảnh đất trước mặt đã biến thành một chốn Tụ Âm với cả biển âm khí quay cuồng lắc lư, giương nanh múa vuốt.