Linh Dị Âm Dương

Chương 58: Thế mạng

Người đàn ông trung niên này tên là Đồ Đại, năm nay vừa tròn bốn mươi. Hắn kết hôn với vợ mình từ năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng phải đợi đến mười năm sau hai người mới sinh được một bé gái. Đây là đứa con hai người mong ngóng suốt một thời gian dài cho nên tuy cô bé là con gái nhưng hai vợ chồng rất yêu chiều, còn đặt tên là Đồ Trân Trân, ý là của báu trong nhà.

Đồ Đại có một người em trai tên Đồ Nhị. Đồ Nhị này có ba đứa con, hai đứa lớn đều là con gái, đứa út là con trai, tên là Đồ Đại Bảo, nhỏ hơn Đồ Trân Trân một tuổi.

Đồ Đại Bảo là cháu trai duy nhất của nhà họ Đồ nên được cha mẹ và ông bà nội cưng nựng vô cùng, có cái gì tốt đều dành hết cho nhóc ta, thiếu điều muốn đội lên đầu luôn. Đồ Đại Bảo được chiều chuộng, không ai dạy bảo phép tắc nên càng lớn càng trở nên vô lễ, không coi ai ra gì, không ngoan ngoãn như mấy đứa bé trong thôn.

Hè năm ngoái Đồ Đại Bảo lên mười một tuổi, bỗng nhiên đổ bệnh, bệnh nặng đến mức nằm liệt giường, chạy bao nhiêu thầy bà thuốc thang mà mãi vẫn không khỏi. Nó cứ nằm li bì như vậy được hai tháng, từ một đứa bé mập mạp biến thành chỉ còn da bọc xương. Hai vợ chồng Đồ Nhị và cha mẹ Đồ lo lắng vô cùng. Lúc bệnh của Đồ Đại Bảo trở nặng sắp không qua khỏi, không biết bọn họ nghe ai mách cho cách tìm người thế mạng, cho rằng làm như vậy thì Đồ Đại Bảo sẽ không phải chết.

Đồ Đại nhăn mặt thở dài: “Lúc ấy hai đứa con gái nhà thằng hai đã tới tuổi cập kê, hai vợ chồng nó ấp ủ ý tưởng trông cậy vào hai đứa con gái lấy thêm chút tiền sính lễ từ nhà chồng đã lâu, hơn nữa dù sao cũng là con gái mình nên bọn nó không muốn cho hai đứa nhỏ thế mạng, đành phải tìm người khác.”

Và người bọn họ tìm đến là Đồ Trân Trân, con gái của hắn.

Năm đó lúc vợ của Đồ Đại mang thai trong nhà chưa có đứa cháu trai nào nên cha mẹ bọn họ vô cùng hi vọng cái thai này là con trai. Thế nhưng mong ước bao nhiêu thì khi không được như ý lại càng sụp đổ bấy nhiêu, thế là bọn họ ghét lây sang cả Đồ Trân Trân, bao nhiêu năm nay vẫn coi đứa cháu này như không tồn tại, bây giờ lấy mạng của đứa cháu gái bọn họ xem thường để đổi mạng cho cháu trai bảo bối, ngại gì không làm?

Thế nhưng dĩ nhiên không đời nào hai vợ chồng Đồ Đại chịu chấp nhận chuyện hoang đường như thế, ban đầu hai người không hay biết gì, đến khi hai vợ chồng em trai cứ nhìn họ một cách kì cục, vừa lấm la lấm lét vừa hưng phấn vui vẻ, thì họ mới bắt đầu để ý, cuối cùng phát hiện được âm mưu ác độc kia.

Lúc ấy Đồ Đại lập tức trở mặt với Đồ Nhị, hắn nói thẳng rằng nếu dám đυ.ng đến Đồ Trân Trân thì hắn sẽ liều mạng với bọn họ. Tuy nhiên, những lời đe dọa của hắn chẳng mảy may đả động được đến bọn người kia, bọn họ bắt đầu ngang nhiên mua đồ cúng tế để sẵn trong nhà.

Dưới tình thế nước sôi lửa bỏng, Đồ Đại dự định dẫn vợ và con gái bỏ đi, nhưng loại thủ đoạn âm tà như vậy thật quá khó lường, không phải cứ đi đến nơi khác là xong chuyện. Đồ Đại nghĩ tới nghĩ lui bèn đi lên miếu thần xin một lá bùa hộ mệnh về cho con gái đeo.

Đồ Đại xin được một lá bùa hộ mệnh, ngoài ra vị đạo sĩ coi miếu còn đề nghị y mua thêm pháp khí phòng thân cho đảm bảo, thế là y gom góp tiền bạc tới tiệm đồ cổ mua thêm một miếng ngọc bội.

Sau đó ít lâu, nhờ có bùa và miếng ngọc trên người nên cuối cùng Đồ Trân Trân bình an vô sự, nhưng Đồ Đại Bảo thì không qua khỏi.

Gặp phải nỗi đau mất con quá lớn, mấy người trong nhà bèn đổ hết tội lỗi lên đầu cả nhà Đồ Đại, thậm chí vợ của Đồ Nhị còn lôi Đồ Trân Trân đến bên miệng giếng muốn đẩy xuống, nói là phải đền mạng cho con trai ả, may là cứu kịp. Khoảng thời gian đó nhà họ Đồ không có nổi một ngày yên ổn, không khí ảm đạm nặng nề bao trùm cả nhà, nhất là ba người nhà Đồ Đại, vừa thất vọng cùng cực vừa lo sợ hãi hùng. Cuối cùng hai vợ chồng chịu hết nổi, thừa dịp ban đêm tối trời dọn dẹp đồ đạc dẫn con gái lánh sang một thôn khác khá xa nơi đó.

Hai vợ chồng Đồ Nhị vẫn còn ngoan cố muốn gây sự, đi tìm tới tận nơi, nhưng vì nhà mới của Đồ Đại cách chỗ bọn họ quá xa, cộng thêm việc đồng áng cũng bận rộn nên bọn họ không thể ngày nào cũng chạy đến chỉ để kiếm chuyện được. Hai vợ chồng nọ đến chửi bới vài lần rồi một thời gian sau cũng thôi.

Ngặt nỗi chuyện đến đây vẫn chưa xong, sau khi Đồ Đại Bảo chết gần được một năm, Đồ Trân Trân bỗng cảm thấy xung quanh mình có cái gì đó kì quặc lắm.

“Con bé nói nó luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình.”

Ánh mắt quái quỷ đó đi theo bên cạnh cô bé như hình với bóng, kể cả lúc ăn cơm hay lúc làm việc nhà, thậm chí lúc đi ngủ cũng không thoát được. Nó cứ im lặng nhìn cô bé mãi, làm cho cô bé ngày đêm sợ hãi. Vì cố tình chạy trốn khỏi ánh mắt đó nên Đồ Trân Trân xin được ngủ với mẹ, thế nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, cô bé đi đến đâu thì nó theo đến đấy, một tấc cũng không rời.

Ban đầu cảm giác đó chỉ xuất hiện vào buổi tối, nhưng dần dần nó xuất hiện cả vào ban ngày. Chỉ cần Đồ Trân Trân ở nhà thì luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, không những vậy, cô bé khá mẫn cảm nên nhận thấy được cách kẻ đó nhìn mình rất tà ác. Dần dà, Đồ Trân Trân trở nên sợ hãi đến mức ban ngày không dám ở nhà mà cứ đi hết chỗ này tới chỗ kia trong thôn, đợi đến trời tối không thể lang thang bên ngoài nữa mới hạ quyết tâm quay về nhà.

Sau đó ít lâu, dường như sức mạnh quái ác đó càng trở nên mạnh hơn, nó đã có thể theo đuôi Đồ Trân Trân bất kể ngày đêm, dù là ở trong nhà hay bên ngoài, cứ như đỉa đói bám lên da thịt, từng giờ từng phút đều hành hạ cô bé.

Năm nay Đồ Trân Trân chỉ mới mười hai tuổi mà đã phải chịu đựng nỗi sợ hãi kinh khủng như vậy mỗi ngày nên không bao lâu sau liền đổ bệnh, thân thể vô cùng yếu ớt. Đồ Đại chạy khắp nơi mời hết thầy đồng này đến bà cốt nọ nhưng không ai giải quyết được, bọn họ đều tỏ vẻ bất lực, còn vị đạo sĩ già từng giúp Đồ Trân Trân vượt qua kiếp nạn lần trước thì đã sớm cưỡi hạc về tây.

Rồi một ngày nọ, mọi việc bỗng trở nên tệ hơn, hôm đó Đồ Trân Trân đang ngồi phơi nắng trong sân thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh bất thình lình đẩy từ trên ghế xuống. Đêm đó Đồ Trân Trân than bả vai mình bị đau, mẹ cô bé kéo áo con gái xuống xem thì thấy ngay chỗ xương bả vai của cô bé có một dấu tay tím bầm.

Sau đó tình trạng này thỉnh thoảng lại xảy ra, Đồ Trân Trân cứ dăm ba bữa lại bị đẩy ngã, có khi nghiêm trọng còn bị đẩy đến gần giếng. Cha mẹ Đồ Trân Trân sợ quá không dám để cô bé đυ.ng tay vào những việc có nguy cơ gây sát thương nữa.

Mới sáng hôm qua, miếng ngọc bội Đồ Trân Trân đeo trên tay hơn nửa năm nay đột nhiên bị nứt toác thành mấy mảnh dù chẳng ai đυ.ng chạm gì tới nó, làm Đồ Đại sợ muốn chết, ngay cả lá bùa bình an cô bé đeo trên cổ cũng bắt đầu biến thành màu đen.

Bao nhiêu thầy bà ở vùng này Đồ Đại đều đã mời hết nên thật sự không biết phải làm sao. Trong cơn hoảng hốt, hắn cầm ngọc bội chạy đại đến Lưu Mân Trai hỏi ông chủ xem có cao kiến gì không.

Ông chủ Lưu Mân Trai xem qua miếng ngọc rồi nghe Đồ Đại thuật lại đầu đuôi câu chuyện bèn nói con gái của hắn gặp phải lệ quỷ rồi. Lúc đầu còn có ngọc bội và bùa hộ thân nên con quỷ không làm gì được cô bé, cùng lắm chỉ có thể đẩy ngã vài lần mà thôi. Nhưng đợi đến khi lá bùa trên người cô bé hoàn toàn hóa thành màu đen thì e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đồ Đại nghe vậy vò đầu bứt tai vô cùng khổ sở, tưởng như tuyệt vọng đến nơi thì chợt ông chủ Chu nhắc đến hai người Cố Cửu vừa mới rời đi. Bọn họ mặc đạo bào, hơn nữa còn đến mua đồ cổ, hẳn là biết cách chế pháp khí, biết đâu sẽ có cách, thế là ông chủ Chu bảo Đồ Đại đến nhà họ Ôn tìm thử xem sao.

Nhà họ Ôn là phú hộ nức tiếng trong vùng này, đương nhiên là Đồ Đại đã từng nghe nói đến, đạo sĩ được nhà họ mời đến chắc chắn phải trả thù lao rất cao. Tuy nhiên, bây giờ không có gì quan trọng bằng mạng của con gái mình, Đồ Đại trở về vét hết tiền bạc trong nhà được hai mươi lượng bạc rồi quày quả vào thành, lúc hắn đi trời vẫn còn tờ mờ sáng. Thật không may, lúc đến được nhà họ Ôn thì hai sư huynh đệ Cố Cửu vừa mới đi mất. Nhà họ Ôn cũng tốt bụng, biết nhà hắn cũng xảy ra chuyện liên quan đến thần quái bèn cho hắn mượn một con lừa để đuổi theo cho nhanh, vì thế mới xảy ra màn Đồ Đại cưỡi lừa thở hồng hộc chạy theo Cố Cửu và Thiệu Dật vừa nãy.

Nghe Đồ Đại trình bày rõ mọi chuyện xong, Cố Cửu hỏi: “Có phải ngài hoài nghi con quỷ bám theo Đồ Trân Trân chính là Đồ Đại Bảo đã chết?”

Khuôn mặt của Đồ Đại hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Đồ Đại Bảo là cháu trai của hắn, lúc nó còn nhỏ hắn cũng từng rất yêu thương nó, nhưng sau này mấy người trong nhà đối xử với hai đứa cháu khác xa một trời một vực khiến tình cảm của hắn đối với đứa cháu trai này cũng từ từ nhạt bớt. Đến năm ngoái, khi xảy ra chuyện, cả nhà họ Đồ muốn lấy mạng con gái mình thế mạng cho Đồ Đại Bảo thì Đồ Đại không tài nào thích nó được nữa, nhất là khi đứa bé này biết được việc người nhà sắp sửa làm thì không hề từ chối lấy lệ một câu nào, thậm chí còn thúc ép bọn họ nhanh chóng lên, nó muốn sống.

Nó muốn sống cho nên con gái mình phải ngoan ngoãn đi chết hay sao?

“Trừ nó ra tôi không nghĩ ra ai khác muốn hại Trân Trân cả.” Đồ Đại nói.

Vốn Cố Cửu và Thiệu Dật muốn ra ngoại thành để thanh lọc một loạt các điểm đánh dấu, nhưng bây giờ gặp phải chuyện này thì không thể khoanh tay làm ngơ. Cố Cửu hỏi thì được biết nhà Đồ Đại ở một hướng khác trong thành, sau khi hai sư huynh đệ bàn bạc một hồi đã quyết định giải quyết xong chuyện nhà Đồ Đại rồi lại xuất phát từ hướng đó thanh lọc cũng được. Những trường hợp người khác chủ động tìm đến nhờ giúp đỡ thế này, nếu là chuyện chính đáng thì họ sẽ không từ chối bao giờ.

Cố Cửu gật đầu với Đồ Đại: “Được rồi, chúng tôi đi với ngài một chuyến.”

Tiếp đó, Đồ Đại leo lên lừa, Thiệu Dật quay xe trở về đường cũ. Họ ghé qua nhà họ Ôn trả con lừa rồi để Đồ Đại lên xe cùng đi.

Ba người vừa đến cổng thôn đã nhìn thấy hai người đứng đợi ở đằng xa, một cao một thấp. Người thấp hơn chính là Đồ Trân Trân.

Còn chưa kịp tới gần thì bỗng dưng Đồ Trân Trân vốn đang yên lành đứng trên đất bằng đột ngột ngã dúi dụi về phía trước.

“Trân Trân!” Đồ Đại ngồi trên xe thấy vậy bèn vội vàng nhảy xuống xe, chạy lại đỡ cô bé.

Cố Cửu nhíu mày nhìn, cô bé ngã sõng xoài trên đất, phía sau lưng cô còn thấp thoáng một cái bóng đen.

Thiệu Dật vẫn đang ngồi trước đầu xe, hắn phản ứng cực nhanh, thò tay chụp lấy chiếc roi đen giắt bên mình quất về phía trước. Một tiếng xé gió vun vυ't lao đến, chiếc roi đen như một con rắn trườn thẳng về phía bóng đen nọ, thế nhưng nó cũng khá nhạy bén, roi đen còn chưa chạm đến thì nó đã bỏ chạy mất dạng. Roi vụt vào không khí, Thiệu Dật thu roi lại, xe ngựa cũng dừng ngay bên cạnh Đồ Trân Trân. Vừa rồi lúc cô bé ngã xuống đã chống tay xuống đất nên bị trầy da rướm máu, Cố Cửu nhìn kĩ còn thấy trên mặt cô có mấy vết sẹo mờ mờ.

Cố Cửu lấy một lọ thuốc trị thương ra đưa cho Đồ Đại rồi quay lại hỏi Đồ Trân Trân: “Con quỷ đó thường xuyên làm thế này với cháu à?”

Cô bé rơm rớm nước mắt, đưa tay cho mẹ lau sạch đất cát dính vào, sợ hãi gật gật đầu.

Thiệu Dật nói: “Đúng là một con lệ quỷ.”

Tuy rằng hôm nay nắng không gắt nhưng trời vẫn khá ấm, lúc này lại sắp đến giữa trưa là lúc dương khí mạnh nhất trong ngày, thế mà con quỷ này lại dám ngang nhiên xuất đầu lộ diện, chứng tỏ nó đã mạnh lên rất nhiều.

Cố Cửu quan sát chiếc bùa hộ mệnh của Đồ Trân Trân, lá bùa vàng được gấp lại đặt cẩn thận trong túi phúc đã có phân nửa bị biến thành màu đen. Cũng may là vị đạo sĩ vẽ lá bùa này công lực thâm hậu, vả lại bùa được xin từ trong miếu thờ thần nên có dính nhang khói, nhất định là nó đã được đặt trước bệ thờ khá lâu nên mới có hiệu quả tốt như vậy. Nếu lá bùa này chỉ là một lá bùa bình an bình thường thì có khi Đồ Đại còn chẳng có cơ hội tìm đến hai người cầu cứu nữa ấy chứ.