Địa hình ở một nơi nào đó có thể bị thay đổi theo thời gian, có khi là do biến động của thiên nhiên, có khi là do con người tạo nên. Loại địa hình bị thay đổi dẫn tới âm khí tập trung lại một chỗ không tan đi được gọi là chốn Tụ Âm. Những chốn Tụ Âm này giống với tên gọi, âm khí luôn dày đặc quanh năm suốt tháng, được âʍ ѵậŧ rất yêu thích vì có thể tẩm bổ dưỡng hồn. Chốn Tụ Âm vừa làm chúng cảm thấy thoải mái, vừa gia tăng năng lực của linh hồn, một công đôi việc.
Chỗ Đồ Đại Bảo được an táng vốn chỉ là một mảnh đất bình thường dùng để chôn cất hài cốt mà thôi, éo le thay, sau khi nấm mồ của Đồ Đại Bảo xuất hiện thì địa hình liền bị biến đổi dẫn tới việc vô tình hình thành chốn Tụ Âm. Tuy nhiên chốn Tụ Âm này không quá lớn, chu vi chỉ đủ bao phủ một góc này, đường kính không vượt quá mười mét.
Nếu bóng đen kia là Đồ Đại Bảo thì nó dần dần mạnh lên cũng không có gì khó hiểu. Thế nhưng dù có mạnh lên đi nữa thì cũng cần một thời gian khá dài để tích lũy, trong khi đêm qua lúc Đồ Đại Bảo nhập vào thân xác Đồ Đại thì rõ ràng sức mạnh đã tăng vọt đột ngột, thế thì lại không bình thường.
Thiệu Dật nói với Đồ Đại: “Đến nhà họ Đồ xem thử.”
Đồ Đại hơi chần chừ, nhưng vẫn nghe theo lời Thiệu Dật, gật đầu đồng ý: “Vâng, để tôi dẫn đường.”
Vốn Đồ Đại có thể không chuyển nhà, nhưng hắn thấy rõ hai vợ chồng Đồ Nhị trút hết mọi hận thù lên đầu Đồ Trân Trân, mà cô bé còn nhỏ, chưa đủ cảnh giác và sức lực để chống trả khi gặp bất trắc. Đồ Đại sợ một ngày nào đó con gái mình bị bọn họ hại chết nên không thể không dọn đi. Hiện tại lão Đồ và bà Đồ vẫn ở gần với Đồ Nhị, từ sau khi hai bên trở mặt, mỗi năm Đồ Đại chỉ gửi một phần tiền phụng dưỡng cho bọn họ chứ không hề qua lại gì.
Đoàn người không đi thẳng đến nhà Đồ Nhị ngay mà quyết định hỏi thăm tình hình xung quanh một chút. Đối với việc nhà Đồ Đại, hầu hết người trong thôn đều tỏ vẻ thương hại, cho rằng đây là việc tai bay vạ gió, nhưng bọn họ thương thì cũng thương nơi chót lưỡi đầu môi mà thôi, ai cũng góp ý rằng hai vợ chồng Đồ Đại không nên vì một đứa con gái mà trở mặt với cha mẹ và anh em ruột thịt của mình. Xét đến cùng thì bọn họ vẫn trọng nam khinh nữ.
Đồ Đại tìm đến một nhà khá thân thiết trước kia để hỏi thăm xem dạo này nhà Đồ Nhị thế nào.
Người đó nói: “Gần đây nhà em trai anh có chuyện vui, là tam hỉ lâm môn luôn đó. Đại Ni và Lai Đệ (1) sắp thành thân, em dâu của anh cũng mang thai rồi, nghe nói là thích ăn chua lắm. Con trai thì ăn chua con gái thì ăn cay, chắc lần này lại là con trai đây.” Người hàng xóm này chép miệng cảm khái: “Đúng là việc tốt, cuối cùng thì hai vợ chồng họ cũng bớt buồn rầu, sau này vẫn còn hi vọng nhỉ.”
“Thai được bao lâu rồi ạ?” Cố Cửu hỏi.
Người nọ nói: “Mới chẩn ra đây thôi, hình như là hơn hai tháng.”
Người nọ vừa trả lời vừa nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật đầy dò xét. Hôm nay hai sư huynh đệ mặc trang phục bình thường chứ không mặc đạo bào, tuy trên người mang theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh thật nhưng người bình thường nhìn cũng không nhận ra họ là đạo sĩ ngay được, người hàng xóm này nhìn vì cảnh giác người lạ mà thôi.
Người nọ kéo vợ chồng Đồ Đại sang một bên khuyên nhủ: “Chuyện của Đại Bảo cũng qua gần một năm rồi, nhân dịp này có việc vui, em dâu của anh lại vừa mới mang thai, anh sang đó thăm hỏi một chút rồi tìm cách làm hòa đi. Dù sao cũng là anh em máu mủ ruột rà, lỡ đâu mai mốt có tai biến gì thì cũng có người thân giúp đỡ không phải sao? Hai người chỉ có một mình Trân Trân là con gái, có thêm một đứa em họ cũng tốt mà…”
Đồ Đại nghe thì nghe vậy thôi chứ hắn quá rõ cha mẹ và hai vợ chồng em trai mình là loại người gì. Hai bên đã kết thù vì chuyện của Đồ Đại Bảo, muốn làm hòa trở lại thì thật là chuyện viển vông. Đồ Đại chưa bao giờ nghĩ nhà mình có lỗi trong cái chết của Đồ Đại Bảo, nếu muốn làm hòa thì phải là bên kia chủ động cầu hòa mới đúng. (Ngàn tim cho anh trai)
Đồ Đại Bảo cắt ngang tràng lải nhải liên miên của người nọ, gật đầu ừ ừ cho qua chuyện rồi đoàn người từ biệt người đó đi mất.
Thiệu Dật nói cần đến nhà của Đồ Nhị xem thử nên Đồ Đại chọn một con đường vòng khá vắng vẻ dẫn hai người đi.
Nhà của Đồ Nhị là nhà gạch xanh có lợp ngói, tường rào làm bằng tre. Mấy người họ không gõ cửa mà đứng nép một bên im lặng theo dõi động tĩnh trong sân nhà.
Bởi vì trong nhà sắp đãi tiệc nên có mấy người có lẽ là hàng xóm sang phụ giúp, đang ngồi trong sân rửa ráy chén đũa cần dùng. Người ngồi gần bọn họ nhất là một người phụ nữ, thị đang ngồi quay lưng lại, thỉnh thoảng nói nói cười cười với những người ngồi gần đó.
Đồ Đại nói nhỏ: “Đó là em dâu của tôi, Đồ Vương thị.”
“Là cô ta à?” Cố Cửu nhướng mày, hơi ngạc nhiên. “Không phải người kia nói cô ta vừa mới có thai sao? Trên người của người có thai lẽ ra phải có thêm một luồng sinh khí thuộc về đứa trẻ mới đúng, trên người của người này chỉ có tử khí mà thôi.”
Đồ Đại kinh ngạc: “Tử khí?”
Cố Cửu gật đầu: “Đúng là tử khí, nhưng mà luồng tử khí này phát ra từ trên người cô ta chứ không phải thuộc về cô ta.”
“Ý của đạo trưởng là….?”
Cố Cửu nói: “Không phải của bản thân cô ta thì chính là của thai nhi trong bụng. Cái thai của cô ta là thai chết.”
“Sao…sao lại như vậy?” Đồ Đại ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Bóng đen lúc trước có nói “Đạo sĩ chết tiệt! Người nhà họ Đồ chết tiệt!”. Đạo sĩ là ai thì rõ rồi, chỉ có thể là hai đạo sĩ được Đồ Đại mời đến xua đuổi nó, nhưng còn người nhà họ Đồ là ai? Ban đầu hai sư huynh đệ Cố Cửu và cả Đồ Đại đều cho rằng nó đang nói đến ba người nhà Đồ Đại, nhưng bây giờ họ nhìn thấy tình trạng của Đồ Vương thị, rõ ràng cách đây ít lâu mới chẩn ra được mang thai nhưng hôm nay cái thai này đã chết trong bụng mẹ. Cố Cửu không thể không nghi ngờ “người nhà họ Đồ” mà Đồ Đại Bảo nhắc đến còn bao gồm nhà Đồ Nhị, thậm chí là cả ông nội bà nội nó nữa.
Đồ Đại Bảo oán hận gia đình Đồ Đại thì không có gì khó hiểu, dù sao đối với nó thì bọn họ đã cướp đi cơ hội được sống của nó, là tại chị họ của nó không muốn thế mạng nên mới khiến nó phải chết. Nhưng mà nó căm ghét cả những người đã từng yêu thương chiều chuộng mình lúc còn sống là cớ làm sao, ghét đến mức phát rồ muốn hại cả cha mẹ mình?
Chẳng lẽ bóng đen đó không phải là Đồ Đại Bảo mà là một con quỷ khác…
Đến đây mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp, vì vậy, việc cấp bách nhất hiện tại là phải xác định xem bóng đen kia rốt cuộc có phải là Đồ Đại Bảo hay không. Bình thường Cố Cửu và Thiệu Dật thực hiện nghi thức gọi quỷ hồn lang thang bên ngoài đều là nhắm đến những con quỷ vô tội vì lý do nào đó mà chưa vào được cửa quỷ, còn kẹt lại nhân gian. Quỷ hồn dạng này là quỷ chỉ có năng lực bình thường, nhưng bóng đen lần này thì không giống như vậy. Nó có mang ác nghiệp trên người, dù là ít thì vẫn có, chưa kể thực lực của nó còn đột nhiên tăng vọt, vì vậy không thể áp dụng cách gọi hồn bình thường được, chỉ có thể tìm cách gọi chính hồn của Đồ Đại Bảo lên để phân biệt.
Ý đoạn này là quỷ bình thường thì Cố Cửu và Thiệu Dật chỉ cần gọi lên đại trà rồi tiễn đi là xong, nhưng lần này con quỷ này mạnh nên sẽ không dễ bị gọi tới như vậy (giống như trường hợp của cậu cả Trâu trong vụ án hành hạ động vật ý, ảnh mạnh nên không những không chịu tới mà còn chơi cho đám đạo sĩ một vố), hai người lại đang phân vân con quỷ này có phải là Đồ Đại Bảo hay không nên phải tìm cách để gọi đúng hồn của Đồ Đại Bảo lên đối chiếu.
Có ba cách để gọi hồn Đồ Đại Bảo, dùng quần áo lúc nó mặc lúc còn sống, bát tự hoặc xương cốt làm vật dẫn, nhưng mà cách nào cũng khó. Đồ Đại chỉ biết ngày sinh của Đồ Đại Bảo chứ không biết hết bát tự, quần áo cũng khó lấy, chỉ có thể lẻn vào nhà trộm đi, còn quật mồ đào xương cốt lên thì thật vô đạo đức.
Cố Cửu và Thiệu Dật bàn với nhau xem bọn họ có nên thay quần áo không, cứ mặc đạo bào vào, giấu chuyện của nhà Đồ Đại, làm bộ mình là đạo sĩ vân du ghé ngang xem bói cho nhà Đồ Nhị, nói về thai nhi chết lưu kia. Dù sao thì người sống ở vùng quê hẻo lánh đa số đều mê tín, hai sư huynh đệ lại thực sự có bản lĩnh chứ không phải phường bịp bợm, rất có hi vọng sẽ lấy được bát tự của Đồ Đại Bảo.
Đang khi họ còn đang thương lượng thì lỗ tai của Cố Cửu bỗng giật giật mấy cái, lúc cậu cảm thấy không ổn định chạy thì đã muộn.
Phía sau vang lên một tiếng thét chói tai: “Đồ Đại! Mấy người lén lén lút lút ở đây làm cái gì?!”
Tất cả những người trong sân, bao gồm cả Đồ Vương thị đang ngồi quay lưng về phía bọn họ đều ào ào quay lại nhìn.
Đồ Vương thị nhìn thấy Đồ Đại, lập tức tỏ ra vừa sợ hãi vừa giận dữ. Thị gầm lên: “Đồ Đại!!!”, sau đó liếc nhìn về phía Đồ Trân Trân bằng ánh mặt độc ác. Đồ Lý thị vội ôm con mình vào lòng, che chắn ánh mắt của Đồ Vương thị.
Đồ Đại thở dài, từ từ quay lại phía sau nhìn người đàn ông vừa quát mình, gọi một tiếng: “Chú hai.”
Đồ Nhị đang vác một bó củi, gã ném đống củi xuống đất rồi phăm phăm bước qua túm cổ áo của Đồ Đại gầm gừ, thiếu điều muốn văng cả nước miếng lên mặt anh trai mình.
“Các người dẫn hai kẻ lạ mặt lén lén lút lút tới đây làm gì? Các người lại muốn làm chuyện ác hử? Hại chết Đại Bảo chưa đủ hay sao mà còn muốn hại Nhị Bảo nữa?!”
Đồ Đại chỉ thẹn trong chốc lát vì quả thật việc ngồi canh me ở đây không quang minh chính đại cho lắm, tuy nhiên khi nghe thấy một tràng căn vặn gây hấn hết sức buồn cười của Đồ Nhị thì hắn không thèm nhịn nữa, trở tay bẻ quặt tay Đồ Nhị ra phía sau, cười lạnh nói: “Chú nghĩ lời dối trá nói nhiều thì thành sự thật đấy phỏng? Bọn tôi không hề hại Đại Bảo, nó bị bệnh chết, cũng không có cái gì gọi là “hại Nhị Bảo” ở đây hết. Có người làm chứng tôi biết chuyện vợ chú mang thai còn chưa đến nửa canh giờ đấy.”
Đồ Vương thị bước tới hùng hổ nói: “Vậy chớ mấy người tới đây làm gì? Lại còn dẫn theo hai thằng ôn con lấm la lấm lét, vừa nhìn là biết không phải người tốt rồi!”
Cố Cửu: “…”
Thiệu Dật: “…”
Nè bà thím à, có gì từ từ nói, đừng có công kích nhân thân người ta chớ.
Hôm nay Đồ Đại tới không phải để cãi nhau vợ hai vợ chồng hồ đồ này. Hắn thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
“Hôm nay tôi tới vì Đồ Đại Bảo, con của hai vợ chồng chú tìm bọn tôi báo thù, nhưng có vẻ không chỉ đơn giản như vậy, dường như nó muốn…” Gϊếŧ cả mấy người. Câu sau Đồ Đại còn chưa nói xong thì vợ chồng Đồ Nhị đã cười khẩy.
Đồ Vương thị nói: “Vậy thì cũng là ông trời có mắt, thiên địa có linh, cho nên báo ứng mới giáng xuống những kẻ trơ mắt nhìn cháu trai chết đi như mấy người đó, tốt nhất là mấy người xuống địa ngục luôn đi!”
Đồ Đại nghe ả ta nói như vậy thì suýt tức chết, hắn nhìn về phía Đồ Vương thị, nói với ả: “Thay vì ở đây ăn không nói có thì tốt nhất là thím nên nhanh chóng tìm thầy thuốc về khám cho cái thai trong bụng đi.” Hắn không hề nghi ngờ lời của Cố Cửu nói ban nãy, cảnh báo Đồ Vương thị.
Đồ Vương thị nghe vậy lập tức ôm bụng lui về phía sau một bước, hét lên: “Đồ Đại! Ta sớm biết ngươi là kẻ độc ác rồi mà, ngươi còn không thừa nhận người muốn đến hại Nhị Bảo của ta!”
Đồ Đạc biết bây giờ mình nói cái gì cũng sẽ bị xuyên tạc thành có ý đồ xấu xa mà thôi, vì thế hắn không thèm dây dưa nữa: “Đưa bát tự của Đại Bảo cho tôi, hoặc là đưa một bộ đồ nó mặc lúc còn sống ra đây rồi bọn tôi đi ngay.”
Đồ Nhị mắng: “Cần bát tự với quần áo làm gì? Các người hại chết Đại Bảo rồi còn chưa hả dạ muốn nó chết không được yên ổn hay sao hả?!”
Đồ Đại xoa xoa phần giữa lông mày, cảm thấy thật mệt mỏi: “Có nói với mấy người cũng vô dụng.”
Vừa nói xong, Đồ Đại đột nhiên giở hàng rào tre lên, băng qua sân, sải bước vào trong nhà.
“Làm gì đó?! Đứng lại!” Đồ Vương thị hét lên, tay thì ôm lấy cái bụng bầu, thế nhưng ả hét thì hét vậy thôi chứ không dám tiến lên nửa bước. Ả chỉ tay vào những người đang phụ rửa bát đũa trong sân quát lên muốn bọn họ ngăn Đồ Đại lại.
Đồ Nhị toan đuổi theo Đồ Đại thì bị Cố Cửu và Thiệu Dật giữ lại không nhúc nhích gì được. Thiệu Dật điểm vào một nơi nào đó trên cơ thể của gã, ngay lập tức gã liền xụi lơ như bị rút cạn sức lực, ngồi phệt xuống đất.
“Gϊếŧ người! Gϊếŧ người rồi!” Đồ Vương thị nhìn thấy chồng mình ngã xuống bèn cho rằng hắn bị cái gì rồi, lại hét toáng cả lên.
Những người sang phụ rửa ráy đồ đạc trong sân đều là phụ nữ cả, nào dám tiến lên giúp đỡ. Hơn nữa Cố Cửu trông có vẻ hiền lành dễ gần thì không đến nỗi nào, chứ còn Thiệu Dật nhìn chẳng khác nào phán quan mặt lạnh đứng lù lù ở đó làm cả đám người sợ mất mật, nào ai dám hó hé gì. Bọn họ chỉ có thể cố gắng lôi Đồ Vương thị tránh ra xa kẻo bị tai vạ, vừa đi vừa quay lại nhìn Đồ Lý thị khuyên bảo vài câu vô thưởng vô phạt, đại khái là bảo đừng manh động.
Những người dân khác trong thôn nghe tiếng ồn ào ở nhà Đồ Nhị còn chưa kịp đổ qua xem có chuyện gì thì Đồ Đại đã bước từ trong nhà ra, hai tay trống trơn.
“Quần áo của Đại Bảo mặc lúc còn sống đâu?!” Đồ Đại gấp gáp bước qua, túm lấy cổ áo của Đồ Nhị đang ngồi trên mặt đất lôi lên rồi hỏi dồn.
Lúc này, cả người Đồ Nhị chẳng khác gì bị bại liệt, cảm giác cứ như tay chân không còn trên người mình nữa. Hắn vô cùng hoảng sợ, run run rẩy rẩy nói: “Đốt…đốt hết rồi.”