Phía trước?
Thiếu niên từ từ cụp mắt xuống, nhìn thấy một con tuyết hồ nho nhỏ đứng cách mình hai mét.
Một viên tuyết tròn nho nhỏ, móng vuốt đỏ rực giẫm lên nền tuyết, ba cái đuôi dài đầy lông dựng thẳng lên, rõ ràng nhìn rất non nớt, nhưng lại khiến ba con sói tuyết ở phía đối diện phải khϊếp sợ không dám tiến lên.
Nó đang bảo vệ hắn ư?
Kì lạ thật, thiếu niên không nghĩ ra con tuyết hồ ba đuôi này là loại yêu quái gì, cũng không hiểu tại sao tiểu tuyết hồ này lại muốn bảo vệ hắn, nhưng vừa nhìn, trong lòng hắn tràn ra một loại cảm giác an tâm cùng vui mừng mà hắn không cách nào hiểu được!
Lúc này, tiểu tuyết hồ đột nhiên quay đầu lại.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen láy mà linh hoạt của nó, dường như nó cũng đang quan sát hắn, khi nhìn thấy bộ dạng đẫm máu của hắn, ánh mắt sáng ngời lập tức tựa như mây mù che khuất ánh mặt trời, không có vui mừng, chỉ tràn ngập sát ý lạnh như băng.
Nó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ba con sói trước mặt, ba con sói kia dường như cảm nhận được điều gì đó, chúng quay đầu bỏ chạy không chút do dự, nó lao thẳng lên, những sợi lông dài mềm mại trên ba chiếc đuôi bỗng biến thành gai nhọn, dùng lực phóng đi, hung bạo đập nát gân cốt của ba con sói, máu thịt lẫn lộn rơi trên mặt đất.
Một cú đánh cực kì khủng bố!
Mối nguy hiểm đã được loại bỏ, cuối cùng thiếu niên cũng có thể thả lỏng, cơn đau nhức và kiệt sức như thủy triều ập tới khiến hắn choáng váng, hắn chậm rãi ngồi xuống, hơi thở lạnh lẽo trong không khí ngưng tụ thành làn sương trắng.
Hắn nhìn tiểu tuyết hồ xoay người chạy về đây, đứng cách hắn chưa đầy một mét, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Đôi mắt của nó đã quay trở lại dáng vẻ linh hoạt rực rỡ như ánh mặt trời, khi nhìn vào lại khiến cho hắn không thể giải thích mà cười rộ lên.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Hắn ngồi một cách thoải mái, sát ý lạnh lẽo trên thân thể biến mất, mặc dù trên người đầy máu nhưng dần dần lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú của công tử nhà quý tộc.
Hắn vươn tay về phía nó, cười dịu dàng: "Ta là Ngụy Nguyên Hành."
Ân Thần nghiêng đầu, vốn còn đang lo lắng bạn trai lạc hậu này sẽ bị một con yêu quái như mình làm cho sợ hãi, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn mới cảm thấy yên tâm.
Nàng vui vẻ bước lên hai bước tới bên chân hắn, nâng chân trước lên rồi vỗ vỗ vào lòng bàn tay hắn.
Ngụy Nguyên Hành thấp giọng cười một tiếng, vừa cười liền ho khan, máu theo khóe môi chảy xuống, trước mắt hắn bỗng mơ hồ, một lời còn chưa kịp nói liền hôn mê ——
Ân Thần thấy Ngụy Nguyên Hành sắp ngã quỵ trên mặt đất, vội chạy đến, dùng cái đuôi mềm mại của mình đỡ lấy đầu hắn, quấn một vòng quanh người hắn.
Trên người hắn toàn là vết thương, chỗ ngồi của hắn bị máu loang xuống nhuốm thành màu đỏ, khiến cho da đầu người xem tê dại.
Ân Thần cũng không biết làm thế nào mà một thiếu niên mười bốn tuổi lại ở núi Bắc Sơn đầy hung hiểm, mở một đường máu thoát khỏi bầy sói đói khát mà kiên trì cho tới tận bây giờ!
Nàng chạm vào khuôn mặt đang dần lạnh đi vì mất máu của hắn, không dám chậm trễ, trực tiếp dùng đuôi cẩn thận quấn lấy hắn ở giữa không trung, hướng về một phía chạy đến.
.....
Ngụy Nguyên Hành tỉnh dậy trong một cơn đau đớn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy bức tường đá được ngọn lửa chiếu sáng ở phía đối diện.
Đây là một hang động rộng lớn, ở giữa có một đống lửa đang cháy, trên đó còn có mấy cái bát bằng đá, vị trí của hang động bị mốt tảng đá cao bằng hai người chặn lại, trên đỉnh có một lỗ hổng khoảng một mét để thông gió, xuyên qua đó còn mơ hồ nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào bên ngoài.
Ngụy Nguyên Hành quan sát bốn phía, theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của tiểu tuyết hồ.
Trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ nhớ rằng nó đã quấn hắn đi, lẽ ra phải ở đây mới đúng.
Nhưng tiểu tuyết hồ không có ở đây.
Ngụy Nguyên Hành nhíu mày.
Ngày đông giá rét ở Bắc Sơn là nơi khắc nghiệt và bí ấn nhất trong thiên hạ, trăm năm chưa có ai bước vào mà có thể bước ra, chính vì vậy mà những kẻ đuổi gϊếŧ hắn khi thấy hắn ngã xuống thung lũng tuyết mới từ bỏ việc truy đuổi, không ai cảm thấy hắn có thể sống sót trở về.
Quả thật là như vậy, chưa nói đến đàn sói mà hắn gặp phải hôm nay, nếu tối hôm qua không nhờ vào may mắn mà tìm được một hang động chắn gió, đốt lửa và dùng nội lực bảo vệ cơ thể thì hắn đã sớm chết cóng trong đêm lạnh giá rồi!
Tuy tiểu tuyết hồ kia có thực lực mạnh mẽ nhưng lại nhỏ bé như vậy, không biết đã đi đâu lúc nửa đêm gió rét thế này khiến hắn thực sự lo lắng.
Ngụy Nguyên Hành mím môi, muốn đứng lên đi ra ngoài xem xét, nhưng vừa mới nhúc nhích liền đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này, ngoài sơn động lại vang lên vài tiếng cào xé, hắn lần theo tiếng động, nhìn thấy một khối lông trắng như tuyết xuất hiện ở lỗ thông gió.
Ngụy Nguyên Hành thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng gọi: "Ngươi mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tiểu tuyết hồ nhìn hắn một cái, nhưng không vào, thay vào đó vươn móng vuốt về phía tảng đá lớn kia, bâng quơ vẽ một đường ở phía trên tảng đá, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó ra.
"Ầm ầm ——"
Tảng đá rõ ràng cao hơn mười mét bị chia làm hai nửa rất gọn gàng, nửa trên lăn ra, tạo nên âm thanh vang vọng nặng nề như sấm, gió lạnh ngay lập tức từ trong khe hở tiến vào, thổi cho đống lửa phía xa kia lung lay một trận!
Ân Thần kéo cái đuôi của nàng vào, lúc này Ngụy Nguyên Hành mới phát hiện, thế nhưng nàng lại tha về một xác linh dương trưởng thành có kích thước gấp mười lần nàng!
Kéo xác linh dương vào trong, Ân Thần lại nhảy ra, cuộn một tảng đá lớn lên, đẩy tảng đá vào khe hở, gió to đột nhiên dừng lại.