Lúc này Ân Thần mới vẫy đuôi, vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngụy Nguyên Hành.
Nàng đặt chân trước của mình lên chân Ngụy Nguyên Hành, ngẩng đầu nhìn hắn, Ngụy Nguyên Hành cũng cúi đầu nhìn xuống, trông thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, nếu không phải bị thương nặng đến mức không thể di chuyển, hắn thật muốn vươn tay ra chạm vào nàng.
Ân Thần nhìn bộ dạng suy yếu của bạn trai, trong lòng không khỏi xót xa.
Nàng đau lòng vỗ vỗ tay hắn, chạy đến bên đống lửa, cuốn lấy bát nước bằng đá, vui vẻ chạy tới đưa lên môi hắn.
Ngụy Nguyên Hành mỉm cười, ngoan ngoãn cúi đầu uống, nước ấm làm dịu đi đôi môi và cổ họng khô khốc của anh, lướt qua phần phổi lạnh như băng, cả người đều trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Bát đá rất lớn, sau khi Ngụy Nguyên Hành uống xong vẫn còn lại rất nhiều nước ấm, Ân Thần liền nghiêng người qua... Uống vài ngụm, Ngụy Nguyên Hành mỉm cười nhìn nàng, cũng không tỏ ra chán ghét.
Sau đó, nàng liền bám đuôi lên người hắn, bắt đầu cởi bỏ quần áo của hắn.
Ngụy Nguyên Hành ngây ngẩn cả người!
Dân gian có rất nhiều lời đồn đại quỷ quái, nói rằng hồ ly có thể biến thành một người phụ nữ xinh đẹp để quyến rũ những vị học giả đi ngang qua, hấp thụ hồn phách, hồ ly cũng được xem như một loại yêu quái tà ác, nhưng nếu như vậy, truyền thuyết ở nước Chu cũng sẽ không tồn tại. Ở nước Chu thì ngược lại, hồ ly, đặc biệt là tuyết hồ luôn được coi là một biểu tượng thiêng liêng.
—— Bởi vì tương truyền rằng, tổ tiên sáng lập ra nước Chu đã được một con Cửu Vĩ Tuyết Hồ phù hộ, có thể thống trị thiên hạ, thành lập nên một thế hệ làm bá chủ giang sơn. Huống hồ, hắn cũng không cảm thấy một con tuyết hồ mang đôi mắt trong sạch như vậy sẽ có ý xấu đối với hắn.
Chiếc đuôi khéo léo kéo thắt lưng của hắn đi, ngọc bội bên hông được nàng bắt lấy trước khi rơi xuống, để qua một bên, cởi bỏ trung y loang lổ vết máu, lộ ra bên trong là bộ dạng thiếu niên gầy gò nhưng đường cong bên ngực trắng nõn cũng đủ đẹp mắt.
Mặc dù biết rằng nàng không có ý đồ khác, nhưng thiếu niên hiếm khi lộ da thịt như thế vẫn hơi đỏ mặt, ngược lại, so với Ân Thần, người đã tiến hóa thành tài xế lái xe kỳ cựu ở hai vị diện đầu tiên có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Hơn nữa thân thể bạn trai chằng chịt vết thương, làm cho nàng đau lòng muốn chết, cái gì kiều diễm đen tối đều gạt qua một bên đi.
Nàng dùng đuôi nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau vết máu trên người hắn, chiếc đuôi trắng tuyết lập tức bị bẩn một mảng, Ngụy Nguyên Hành nhìn thấy thì giật mình, theo bản năng nói: "Đừng…"
Ân Thần mặc kệ hắn, cẩn thận lau sạch vết máu đã đông lại, lộ ra đầy rẫy vết thương.
Lúc này phải cảm ơn thời tiết lạnh lẽo nơi đây, bởi thế nên miệng vết thương không bị nhiễm trùng nhanh chóng, nơi này không có thuốc, mà còn là cơ thể con người, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, trong vị diện này, điều này đủ để làm Âm Thần cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng duỗi cái đuôi thứ ba ra, bên trong thế nhưng lại có một vài loại thảo dược màu xanh nhạt.
Ngụy Nguyên Hành đã ở núi Bắc Sơn hai ngày, trong lớp tuyết dày đến cả cỏ dại còn hiếm đến đáng thương, càng miễn bàn là thảo dược —— Hắn không biết nàng đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được những loại thảo dược này.
Ân Thần bỏ thảo dược vào trong miệng, nhai một chút rồi đắp lên miệng vết thương của hắn, vết thương do móng vuốt sói gây ra rất sâu, nhất là vết dài trên ngực, sâu thêm chút nữa sẽ thương tổn đến xương cốt , cho dù nàng làm rất nhẹ tay, hắn vẫn đau đến thân thể co rút lại.
Ngụy Nguyên Hành nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
—— So với nỗi đau thể xác đơn thuần, bộ dạng này của hắn trông như nhớ lại một điều gì đó vô cùng đau đớn trong quá khứ, nội tâm đầy thống khổ cùng tuyệt vọng.
Ân Thần nhẹ nhàng liếʍ lên mu bàn tay không bị thương của hắn, muốn dịu dàng trấn an hắn, Ngụy Nguyên Hành sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng một cái thật sâu, mở lòng bàn tay ra, nàng lại nhẹ nhàng liếʍ vào lòng bàn tay hắn.
Vẻ mặt hắn thay đổi, một sự dịu dàng khó tả đang lấp đầy trái tim hắn, khiến cho trái tim vốn đã lạnh giá trong cung điện từ khi biết tin mẹ hắn qua đời, lại chậm rãi đập nhanh từng hồi.
Hắn cử động ngón tay, cuối cùng cũng chạm vào bộ lông mềm mại của nàng, giống với tưởng tượng của hắn, mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời.
Anh chậm rãi nở nụ cười.
Ân Thần thấy hắn lộ ra vẻ tươi cười, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau khi đắp xong thảo dược, nàng liền chạy tới bên xác con linh dương, trong miệng ngậm một cái bát rỗng, móng vuốt sắc bén khẽ cắt qua vết thương đã đông cứng, máu loãng lưu loát chảy vào trong bát, sau khi lấy khoảng hai cái bát lớn, máu loãng cũng được rút hết sạch sẽ, lúc này nàng mới cắt vài miếng thịt, cùng máu, thảo dược và nước tuyết cho vào trong bát, treo lên trên đống lửa để hầm canh.
Quy Tắc ho khan hai tiếng: "Ngươi hơi quá đáng rồi đấy, yêu hồ có khả năng nhóm lửa còn chưa tính, thế mà ngươi còn đi hầm canh! Ngươi còn chưa có thành tinh đâu!"
"Ta là một con yêu hồ thông minh tuyệt đỉnh được chưa!" Ân Thần, người đang trên bờ vực sụp đổ vì thiết kế nhân vật, như đại bàng giương cánh mà nói vô cùng hợp lý: "Ngươi nhìn bạn trai của ta xem, chỉ là một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, cả người đầy thương tích, ngay cả đồ nóng cũng không uống nổi! Ngươi có ý chí sắt đá cũng không sao cả, còn ta thì không chịu được!"
"....." Quy Tắc không biết nói gì, hàm súc bảo: "Ngươi đúng là thông minh."
Ân Thần không thèm để ý đến nó, chờ hầm canh xong liền tránh đi tầm mắt của Ngụy Nguyên Hành, đưa móng vuốt vào trong miệng cắn một cái, máu chảy ra đem hòa vào trong canh, sau đó liếʍ miệng vết thương, không để lại bất cứ dấu vết gì, lúc này mới dùng đuôi cẩn thận cuộn lại đút cho Ngụy Nguyên Hành ăn.
Máu của yêu hồ có thể sánh với thuốc tiên, Ngụy Nguyên Hành uống xong, cuối cùng trên mặt đã có một chút huyết sắc.