Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 47: Đế vương thiết huyết

"Một hai một, một hai một..."

Trên dòng sông băng và cánh đồng tuyết bất tận, mọi thứ đều trắng xoá mờ mịt, chỉ khi dùng tầm mắt của đại bàng mới có thể thấy được một bóng dáng nhỏ bé đang chạy như bay như một bóng ma, xuyên qua thung lũng sâu hun hút.

Đó là một con tuyết hồ!

Đây là một con cáo non chỉ bé bằng hai lòng bàn tay, bộ lông toàn thân trắng như tuyết, chỉ có phần tứ chi mang sắc đỏ diễm lệ đến lóa mắt, ba chiếc đuôi dài vươn cao trong gió lạnh, những miếng đệm thịt nho nhỏ chạm vào lớp tuyết dày, nhảy xa hơn mười mét, nhìn từ xa trông như cưỡi lên một ngọn lửa mà bay, linh thiêng mà lộng lẫy!

Con tuyết hồ có giá trị nhan sắc cực cao kia không phải ai khác, chính là Ân Thần ở vị diện thứ ba!

Trong lòng nàng đang suy sụp vô cùng lúc này.

"Ngươi la hét cái gì! Tự ngươi nhìn xem có chạy cùng một nhịp với ta không!" Lần thứ tư, Ân Thần, người đã vấp ngã và suýt rơi xuống vách núi vì bản năng muốn thăm dò địa hình, đã gào lên: "Nếu làm theo giọng điệu chậm rãi của ngươi, tám trăm năm nữa ta cũng không thể chạy đến đích! Ngươi ngoài việc làm cản trở ra có làm được tích sự gì không!"

Quy Tắc rất nghe lời mà dừng loại khẩu hiệu lười biếng này lại, ngáp một cái: "Ngươi yêu cầu nhiều như vậy, ta cũng không thạo việc này, nếu không ta truyền lại hết cho ngươi, rửa tay chậu vàng có được không? Cái kia hăng hái như vậy, một ngày ngươi có thể đi tám nghìn cây số."

"Không nói nhảm với ngươi nữa!" Ân Thần mất kiên nhẫn: "Còn xa lắm đấy!"

"Không xa, chỉ cần đi qua ngọn núi này." Quy Tắc nhìn bản đồ, chậm rãi "Ừm" một tiếng: "Ta cảm thấy ngươi nên tăng tốc đi, hiện tại có một bầy sói đang vây quanh hắn..."

"Này! Sao ngươi không nói sớm hơn!"

Bạn trai sắp bị sói ăn thịt! Ân Thần không thể chờ được, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ cơ thể mà tăng tốc, dáng người hiên ngang xẹt qua nền tuyết trắng.

Ở bên kia ngọn núi là một cánh đồng tuyết rộng lớn, ngàn dặm sương phủ trắng xóa, bao la mà hùng vĩ.

Nhưng lúc này, trên mặt tuyết chỉ có một đống lộn xộn - xác ba con sói xám máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất, máu chảy như sông bị đông cứng lại thành băng, ở giữa bọn chúng là một bóng dáng cao gầy.

Đó là một thiếu niên chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất thanh cao, rõ ràng trông như một công tử quý tộc không nhiễm bụi trần, nét mặt lại toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén làm cho người ta sợ hãi.

Phía đối diện còn có năm con sói đói, thể lực của hắn đã hao gần hết vì trận chiến trước đó, nhưng hắn cũng không lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hay tuyệt vọng, chỉ lạnh nhạt lau đi vết máu trên mặt, chậm rãi nắm chặt trường kiếm, nhìn chằm chằm Lang vương ở trước mặt, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay.

Ba đồng bạn chết dưới tay con mồi nho nhỏ này, năm con sói tuyết rõ ràng có chút bối rối, nếu là ngày thường có lẽ chúng nó sẽ rời đi, nhưng trong mùa đông buốt giá ở núi Bắc Sơn này, mấy ngày nay chúng nó chẳng thể tìm được thức ăn, nếu hôm nay không ăn con mồi này, chúng nó sẽ chết đói!

Bản năng đói khát chiến thắng mọi thứ, ánh mắt của bầy sói lóe lên tia sáng xanh đầy hung ác, chúng nó từ từ vây quanh thiếu niên đang bị thương, Lang vương chợt hú lên một tiếng dài, bọn chúng không chút do dự mà nhào lên!

Thiếu niên lạnh lùng cầm kiếm xông ra, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào con sói đang vồ tới ở phía đối diện! Con sói đói kêu rên một tiếng đầy đau đớn, móng vuốt sắc bén rạch ra một vệt máu dài trên ngực hắn trong lúc vùng vẫy, nhưng thiếu niên lại dường như không bận tâm, hắn túm xác sói đang vặn vẹo kia đẩy ra, thoát được Lang vương đang há cái miệng to như bồn máu mà cắn tới trong gang tấc!

Hắn lấy hết sức để rút kiếm ra nhưng nó lại bị mắc kẹt trong đống xương cốt của xác sói, bầy sói thấy có cơ hội liền lao tới, nét mặt thiếu niên vô cùng lạnh lẽo, trực tiếp bỏ kiếm mà rút một con dao găm từ sau thắt lưng, khuỵu gối rồi ngả thân trên ra phía sau tạo thành một độ cong đáng sợ, lúc con sói đói bổ nhào qua người hắn, hắn lập tức dùng dao găm đâm thẳng vào cổ nó!

Máu tươi tanh hôi phun ra khắp mặt hắn, trong mắt chỉ còn lại màu máu, hắn thấy răng nanh dữ tợn của Lang vương lao tới.

Hắn không thể tránh được!

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng hắn không có sợ hãi hay tuyệt vọng, chỉ ngập tràn cảm giác không cam lòng.

Làm sao hắn có thể chết ở đây được!

Hắn còn chưa báo thù cho mẹ cùng ông ngoại! Hắn không thể để những người đó chết mà không có chỗ chôn cất! Hắn vẫn chưa đạt được tham vọng cùng hoài bão có thể thắp lại vinh quang cho Đại Chu!

Lửa giận ngút trời khiến cho hai mắt hắn đỏ như máu, hắn không chút do dự buông dao găm ra, dùng tay không túm lấy cổ của Lang vương, sức mạnh bộc phát trong chớp mắt kia từ mười ngón tay thật sự xuyên thủng lớp lông dày của sói, đâm vào da thịt, máu tươi tràn ra khắp nơi.

Đây là muốn đồng quy vu tận sao!

Trong mắt hắn, khuôn mặt dữ tợn của Lang vương ngày càng phóng đại, răng nanh sắc nhọn cắt qua gò má của hắn, ngay lúc chuẩn bị cắn tới hắn, một cỗ uy áp đánh úp tới, đánh bay cả thân thể của Lang vương văng ra xa hơn mười mét!

Chút sức lực cuối cùng đã cạn kiệt trong một đòn này, thiếu niên lảo đảo hai bước, khuỵu một gối xuống, cả người đều co rút vì mất sức.

Hắn thở hổn hển, nâng tay lên lau vết máu đầm đìa trên mặt một cách khó khăn, mờ mịt nhìn thấy Lang vương ngã nhào xuống sườn dốc phủ tuyết, không còn hơi thở, phía đối diện chỉ còn lại ba con sói tuyết đang chần chừ không dám tiến lên, dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn về phía trước hắn...