"Nghe em nói như vậy, anh thật sự rất vui, nhưng anh không muốn khiến em khó xử." Bạc Chi Chu kéo lại chiếc áo rách nát của mình, lộ ra cần cổ bởi vì bị sương đen quấn quanh mà tái nhợt không chút máu, anh nghiêng đầu, lười nhác, thâm tình lại mập mờ nhìn cô: "Em biến đổi anh đi, được không, chúng ta cùng chung tất cả, ma khí, lực lượng, huyết mạch. . . Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ tách rời, được không?"
Trong đôi mắt bảo thạch sáng ngời của nữ vương Vatican phản xạ hình dáng anh —— hình dáng dần dần trở nên dữ tợn và chậm rãi đánh mất lý trí, hai mắt tràn đầy sự điên cuồng.
"Nhanh một chút. . ." Anh nhíu mi cúi đầu thở hổn hển một tiếng: "Anh hơi . . . không chịu được . . ."
Ân Thần không chút do dự tiến lên, dùng răng nanh cắn mạnh xuyên qua cổ của anh.
"A . . ."
Bạc Chi Chu ôm cô ngửa ra sau, sương đen cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể anh, lực lượng mạnh mẽ đến mức khiến cho thân thể tan vỡ thông qua máu bị hút đi tiến vào trong cơ thể của Ân Thần, anh thân mật cọ cọ hai má Ân Thần, nhắm nửa mắt lại, vừa mê say lại vừa mệt mỏi nhìn về phía trước.
"Bây giờ anh . . ." Anh miễn cưỡng hỏi: "Có hương vị gì vậy?"
Hương vị gì sao! Là hương vị của thuốc độc khiến cho người ta thủng ruột nát phổi!
Ân Thần oán hận nuốt từng ngụm từng ngụm máu, bộ dạng vừa tàn nhẫn vừa bừa bãi giống như một con dã thú khát máu, Bạc Chi Chu lại cười hai tiếng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, theo sự mất đi của số máu còn sót lại, tay anh cũng rũ xuống từng chút một ——
Ân Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, móng tay thật dài tàn nhẫn xé rách bên cổ của mình, dòng máu lớn phun mạnh ra, cô ấn đầu của Bạc Chi Chu đặt lên chỗ cổ của mình, khàn khàn nói: "Uống đi, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu! Việc biến đổi đối với mỗi một người đều là đại nạn sống chết, mười người không một người còn sống! Anh phải nhớ kỹ anh là ai, dù sao cũng không thể mất đi lý trí!"
Hơi thở Bạc Chi Chu mỏng manh, nhưng vẫn cười khẽ một tiếng.
"Còn có em mà, anh sẽ không quên đâu." Trong khoang miệng tràn ngập máu tanh ngọt, từ yết hầu cho đến lục phủ ngũ tạng, nhưng anh vẫn không quên hôn lên thái dương của cô, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, chờ khi anh tỉnh lại, tất cả đều đã trôi qua."
Ân Thần hoảng hốt không dám nói lời nào, cô ấn chặt sau đầu anh, ngửa đầu nhìn trời.
Không biết qua bao lâu.
Cô trông thấy mây đen dày đặc, sấm sét liên tục xuất hiện giữa không trung dần dần tản ra, sương đen dần dần bao phủ đầy trời, hài cốt ngang dọc và sông máu trên mặt đất hóa thành tro bụi . . . . . .
Bầu trời âm u lạnh lẽo của kết giới dần dần biến mất, lộ ra nền trời rực rỡ ánh bình minh.
Miệng vết thương trên cổ không biết đã ngưng kết lại khi nào, sức nặng đặt ở trên cổ hơi trầm xuống, đã không còn hô hấp và độ ấm.
Trong phút chốc trái tim Ân Thần rơi xuống đáy cốc!
"Chi Chu . . ." Cô nhẹ nhàng gọi, giống như sợ quấy rầy điều gì, hoặc như là đang mong mỏi điều gì: "Chi Chu . . ."
Đáp lại cô, là một sự yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
Nước mắt màu đỏ không biết đã rơi xuống khi nào, Ân Thần run rẩy nâng đầu ngón tay lên, từng chút một hướng về phía chóp mũi anh: "Chi Chu . . . Đừng . . ."
Không có phản ứng, không có phản ứng!
"Bạc Chi Chu!" Chợt cô phát ra một tiếng tiếng hét, khoảnh khắc đó trong óc cô tràn ngập sự điên cuồng muốn phá hủy trời đất, nhưng chớp mắt sau, một cái hôn lành lạnh, nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu cô.
"Ừ." Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng: "Anh ở đây."
Bão táp vần vũ thế mà lại dừng lại, hốc mắt của Ân Thần đỏ tươi một mảng.
Bạc Chi Chu chậm rãi đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn cô, sau đó nâng tay lên, lòng bàn tay hơi hơi dùng sức, có bột phấn màu đỏ lóng lánh hiện ra từ giữa khe hở, anh chậm rãi mở bàn tay ra, lòng bàn tay nở ra một đóa hoa hồng màu máu.
"Vui vẻ lên, tặng cho em, nữ vương của anh." Anh mỉm cười, dịu dàng nói: "Vợ của anh, tình yêu của anh."
—— Huyết tộc mê tình (Hoàn)