Vụ nổ mạnh vang dội giống như pháo hoa lộng lẫy rực rỡ ở bên ngoài kết giới, ánh lửa đốt lên tận trời, cho dù ở chỗ sâu nhất trong cấm địa vẫn có thể cảm nhận được loại uy thế khủng bố phá hủy trời đất này!
Lasombra nhìn phương hướng ở xa kia, cúi đầu, mỉm cười: "Ngài Bạc, nữ vương bệ hạ giận dữ đến đây vì anh đó."
Ở dưới thân hắn ta, Bạc Chi Chu bị ấn ngã vào trên quan tài sắt màu đen hơi thở mỏng manh, một thanh kiếm màu máu tàn nhẫn xuyên thủng ngực của anh, máu tươi chói mắt chảy đầy đất.
—— Vừa thê lương, vừa tuyệt đẹp!
Bạc Chi Chu chậm rãi mở mắt ra.
Anh có đôi mắt màu đen cực kỳ thuần khiết xinh đẹp của người châu Á, nhưng thứ đẹp đẽ hơn cả là ánh mắt của anh, bình tĩnh, nội liễm, sờ không rõ sâu cạn.
Lasombra vừa thưởng thức vừa tiếc nuối nhìn anh, đột nhiên cong cong môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật ra, tôi lừa anh, cho dù anh có hiến tế hay không thì ngài ấy cũng sẽ chết.
Khi nữ vương Huyết tộc mất đi ca giả của ngài ấy, ngài ấy sẽ tuyệt vọng đến mức mất đi lý trí, ngài ấy sẽ báo thù tôi, ngài ấy sẽ không chút nào kiềm chế bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất của mình, mà ngay tại thời điểm đó, bởi vì ngài ấy quấy nhiễu trật tự trần gian, rốt cuộc Thần cũng có thể bắt được cơ hội, giáng xuống thiên phạt, hoàn toàn chôn vùi ngài ấy!"
Nói đến đây, hắn ta có chút tiếc hận thở dài một hơi: "Đáng tiếc, thật ra tôi thật tình ngưỡng mộ bệ hạ, nếu như ngài ấy nguyện ý chia sẻ quyền hành và tình yêu cho tôi thì sẽ không đi đến bước đường này hôm nay."
Suy cho cùng, trên đời này cũng chỉ có một Vatican, người phụ nữ phong thái tài hoa như vậy, hắn ta cũng không thể gặp được người thứ hai.
"Nhưng mà cũng không có cách nào khác." Hắn ta nhìn ánh mắt Bạc Chi Chu dần dần trở nên hung ác nham hiểm lạnh như băng, ung dung thong thả nói: "Ai bảo ngài ấy hết lần này đến lần khác cứ yêu anh chứ, một con kiến quái gở!"
Quan tài đột nhiên rung động dữ dội, có ma khí cuồn cuộn trào ra, gào thét lao tới, phá tan ván quan tài, từng đường đâm thủng thân thể Bạc Chi Chu!
Ma ban hắc ám bắt đầu xuất hiện ở trên người anh, thân thể con người bởi vì bị lực lượng đẳng cấp cao như thế tác động vào mà chảy ra từng giọt máu, một giọt một giọt, đan thành hoa văn kỳ lạ ở trên người anh.
Trong mắt Lasombra sáng rực lên.
"Nhanh lên! Sắp rồi!" Giọng nói của Lasombra bởi vì kích động mà mơ hồ run rẩy: "Dùng lực lượng của Ma tộc và Huyết tộc viễn cổ thông qua ma hồn dẫn vào cơ thể ngài, lại hút khô máu của ngài, tôi có thể lấy được thân thể dung hợp lực lượng của cả Huyết tộc và Ma tộc, mạnh mẽ đến mức cho dù là Thần cũng không thể làm gì tôi được!"
"Vậy sao."
Một tiếng nói nhẹ nhàng, cùng với đó là âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt.
Vẻ mặt ngạo nghễ của Lasombra chợt cứng đờ.
Hắn ta chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ngực của mình bị lưỡi dao xuyên thủng, nháy mắt sau long trời lở đất, hắn ta bị đặt lên trên quan tài một cách tàn nhẫn, sương đen và máu loãng điên cuồng lao về phía hắn ta.
"A ——" Lasombra thống khổ bật ra tiếng kêu thảm thiết!
"Muốn biết lực lượng dung hợp giữa Huyết tộc và ma khí, vậy không phải nên hỏi tôi trước hay sao?" Bạc Chi Chu quỳ một gối xuống trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của Lasombra, mỉm cười.
Anh nắm thanh kiếm, chậm rãi đâm vào ngực của Lasombra, cầm thứ đang được ma khí bao bọc kia, móc trái tim tươi sống đã ngừng đập ngàn năm ra, ung dung thong thả cắt ra, giống như đang thưởng thức sashimi, lấy một miếng cho vào miệng.
"Không ——" Con ngươi Lasombra co rút lại vẻ mặt vặn vẹo, vô cùng sợ hãi nhìn anh: "—— Ma quỷ —— mày là ma quỷ —— không! Đừng gϊếŧ tao —— đừng ——"
"Tôi sẽ không hút máu của anh." Bạc Chi Chu mỉm cười nhìn Lasombra bởi vì mất đi trái tim và lực lượng mà dần dần héo mòn. Thân thể tái nhợt lui lại, mạch máu trên người anh bởi vì đã tiếp nhận lực lượng quá mức mạnh mẽ mà dần dần vỡ ra, từ làn da nở ra từng đóa hoa máu tung tóe, nụ cười của anh vẫn dịu dàng bình tĩnh như vậy: "Tôi sẽ chỉ hút máu của một người."
Anh chỉ cần một người biến đổi anh!
. . . . . .
Ân Thần rầu rĩ giẫm lên xương máu, bầu trời sau lưng là thiên lôi đi sâu vào trong cấm địa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là máu.
Máu đỏ tươi chảy đầy đất!
Cô trông thấy nơi vốn dĩ là bia mộ kia, nơi đó đã biến thành một cái hố sâu rất lớn, một cỗ quan tài nhiễm đầy máu bị sụp xuống lẳng lặng ở đó, ở mặt trên có hai bóng người nằm úp sấp
—— Là Bạc Chi Chu và Lasombra!
"Bạc Chi Chu!" Tiếng hét của nữ vương Vatican giống như muốn chọc thủng trời cao, cô mang theo khí thế dẫn dắt vạn quân lao đến, chạy nhanh đến bên cạnh quan tài, nhưng lại chỉ dám cẩn thận run rẩy vươn tay: "Chi Chu. . . . . ."
"Đây cũng là lần đầu tiên em gọi tên của anh. . . . . ." Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, người đàn ông bê bết máu chậm rãi ngồi xuống, dưới thân anh là thi thể của Lasombra –— Đây từng là thân vương bốn đời không ai bì nổi mà cứ như vậy im hơi lặng tiếng chết ở nơi này, thậm chí ngay cả biểu cảm dữ tợn hoảng sợ trên mặt còn chưa biến mất.
"Chi Chu." Ân Thần không thèm liếc mắt nhìn Lasombra một cái, cô cẩn thận nâng mặt Bạc Chi Chu lên, thấy từ khóe miệng đến ngực của anh có từng mảng từng mảng vết máu lớn: "Anh có sao không? Hắn ta đã làm gì anh vậy?"
"Tina." Bạc Chi Chu chậm rãi quay lại cầm tay cô, lộ ra một nét cười dịu dàng: "Làm sao bây giờ, anh đã ăn trái tim của hắn ta, hấp thu lực lượng của hắn ta, ở trong Huyết tộc các em, đây không phải là mối thù không chết không ngừng chứ?"
"Không sao cả, không sao cả!" Ân Thần cắn răng thật chặt, sát ý trong mắt nồng đậm: "Anh là ca giả của em, hắn ta dám xuống tay đối với anh, cho dù không có anh thì em cũng sẽ gϊếŧ hắn ta! Chỉ cần anh còn sống là tốt rồi, chỉ cần anh không sao cả là tốt rồi!"
Bạc Chi Chu cúi đầu cười rộ lên.