Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 41

Lễ phục hoa lệ màu đen, dung mạo thâm thuý anh tuấn, khí chất thân hình mảnh khảnh phong lưu, đây chính là Lasombra gặp trong cấm địa hôm nay.

"Ngài Bạc, anh là nhân loại gan dạ nhất mà tôi từng gặp." Hắn ta thở dài nói: Không phải ai cũng dám chấp nhận lời mời từ một người xa lạ ở thế giới quỷ quái này."

Hắn ta cười đáp: "Chẳng trách, anh được nữ vương nhìn bằng con mắt khác."

"Thân vương điện hạ quá lời rồi, Bạc mỗ cũng chỉ chỉ là người bình thường thôi." Bạc Chi Chu nhàn nhạt nói: "Vậy nên, đêm khuya thân vương điện hạ đến là vì chuyện gì?"

"Tôi đến để trò chuyện với ngài Bạc." Lasombra mỉm cười: "Nghe nói, bệ hạ đột nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ say, vượt ngàn dặm xa xôi đến phương Đông để cứu ngài Bạc, tôi thấy tình trạng hôm nay, ngài Bạc không giống bị ép mà càng giống tâm đầu ý hợp với bệ hạ hơn."

Bạc Chi Chu lặng lẽ nhìn hắn ta, không nói.

"Nói thật, tôi thật sự ngưỡng mộ ngài Bạc, bệ hạ là trăng máu trên bầu trời, có thể có được ưu ái của bệ hạ là may mắn cỡ nào. Nếu là tôi, tôi sẽ đồng ý vì bệ hạ mà bỏ ra tất cả để báo đáp tình cảm này, có lẽ ngài Bạc cũng nghĩ như vậy nhỉ."

Lasombra nói: "Cho nên, ngài Bạc, thân là người có dòng máu Ma tộc, không nên thức thời mà rời xa bệ hạ sớm một chút sao? Anh biết anh ở lại bên ngài ấy sẽ mang đến mối nguy tiềm ẩn cho lớn thế nào cho ngài ấy không? Bệ hạ không chỉ là người yêu của anh mà còn là quân chủ của Huyết tộc chúng tôi, có tàn dư của Ma tộc ở bên bệ hạ, tôi tuyệt đối không thể ngồi yên mà nhìn."

Thật hợp tình hợp lý!

Bạc Chi Chu thong thả đặt ly nước xuống.

"Thân vương điện hạ, nếu như ngài không có thành ý như vậy thì xin ngài quay về cho." Bạc Chi Chu cười nhạt: "Dòng máu Ma tộc trên người tôi có từ đâu, không phải ngài biết rõ nhất sao?"

Lasombra nhìn chằm chằm anh, trong lòng sửng sốt, hồi lâu sau mới nở nụ cười: "Ngài Bạc luôn làm tôi ngạc nhiên, làm sao ngài biết là tôi làm, tôi tưởng tôi nguỵ trang rất tốt rồi, dù sao, Vatican cũng không chắc chắn là tôi."

Bạc Chi Chu nói: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là thân vương điện hạ tính kế suốt ba mươi năm, dốc sức lén lút đưa hồn phách Ma tộc ký sinh vào nhân loại, sinh ra tôi rồi lại muốn gϊếŧ tôi, rốt cuộc là vì sao?"

"Vì sao, đương nhiên là vì sức mạnh mạnh mẽ hơn, vì trở thành quân vương Huyết tộc có thể ngang hàng với Vatican." Lasombra bình tĩnh nói: "Nếu anh đã đoán được, tôi sẽ thẳng thắn nói với anh, rất lâu về trước tôi vô tình có được một loại bí pháp có thể dung hoà sức mạnh của ma vào cơ thể, nhưng điều kiện rất hà khắc, tôi tìm kiếm hết trăm năm mới tìm được cơ thể ký sinh thích hợp như anh, vốn định dùng năm mươi năm đợi ma lực nuốt hoàn toàn cơ thể anh rồi mới dung hoà tiếp, nhưng không ngờ anh lại là ca giả của Vatican, máu của Vatican kí©ɧ ŧɧí©ɧ ma lực trong cơ thể anh, khiến nó bùng nổ trước, cũng làm kế hoạch của tôi không thể không đẩy nhanh."

"Quả nhiên là vậy." Bạc Chi Chu hơi cụp mắt: "Tôi có một điểm không hiểu, thân vương điện hạ dựa vào đâu dám thẳng thắn mọi chuyện trước mặt tôi? Tôi là ca giả của nữ vương, mà anh lại ngấp nghé vị trí quyền lực của nữ vương, chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ tự chui đầu vào rọ, dùng tính mạng của mình giúp anh đối phó nữ vương sao?"

Lời nói nghe rất nực cười này làm Lasombra mỉm cười: "Phải, anh sẽ giúp tôi."

Những gì anh muốn nghe cuối cùng cũng đến rồi.

Bạc Chi Chu ngẩng đầu lên.

"Bởi vì anh yêu Vatican, mà chỉ có anh giúp tôi thì ngài ấy mới được sống tiếp." Lasombra giơ ngón trỏ lên: "Suỵt, đừng vội coi thường, nghe tôi nói hết, anh sẽ hiểu ý tôi."

"Chắc hẳn Vatican đã nói với anh, vào khoảnh khắc ngài ấy thức tỉnh đã nuốt sức mạnh của ba đời Vatican mới trở thành vua mới. Ba đời Huyết tộc là những người may mắn sống sót trong trận đại hồng thuỷ Noah, là thế hệ có sức mạnh mạnh nhất sánh ngang với thần, thậm chí sức mạnh của họ khiến thần linh kiêng dè, không tiếc liên thủ gϊếŧ họ, vậy anh có từng nghĩ, Vatican thôn tính sức mạnh ba đời và bốn đời lại là quái vật đáng sợ cỡ nào?"Lasombra lộ ra nụ cười châm chọc: "Mười ba vị của ba đời khống chế lẫn nhau còn bị thần kiêng dè, vậy Vatican có sức mạnh mạnh mẽ hơn, không ai có thể khống chế, nếu anh là thần, anh sẽ để ngài ấy sống yên sao? Ngài ấy sắp chết rồi! Giấc ngủ say dài đến hai trăm năm lúc trước là điềm báo! Vận mệnh sẽ để ngài ấy chết, giống như những truyền thuyết từng chôn vùi trong lịch sử và thần thoại, cho dù ngài ấy mạnh mẽ cỡ nào, ngài ấy thống trị khoan dung ôn hoà đến đâu, uy nghi của ngài ấy chấn động tứ hải, ngài ấy cũng phải chết, thậm chí, kết cục này đã gần ngay trước mắt."

Cánh môi mỏng của Bạc Chi Chu mím chặt như chịu đả kích rất lớn.

Lasombra nhìn vẻ mặt của anh, cong cong môi, đột nhiên cất cao giọng: "Mà nếu anh muốn ngài ấy sống thì chỉ có một cách, chính là hiến tế mạng sống cho tôi, khiến tôi nhờ dung hoà sức mạnh ma lực mà trở nên mạnh mẽ hơn, có thể mạnh bằng ngài ấy, cân bằng mới thiết lập này, ngài ấy và tôi đều có sức mạnh mạnh mẽ hơn của ba đời, mạnh đến mức khiến thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại vì cân bằng mà không dẫn đến sự truy sát của Quy Tắc, chúng ta như thế mới có thể có được trường sinh thật sự!"

"Ngài Bạc, tôi nhìn ra, anh không giống những nhân loại khác, anh không vì ham mê sắc đẹp và trường thọ mới chịu thần phục Vatican, mà thật lòng yêu ngài ấy, vậy thì anh nghĩ tình yêu của anh có đủ để anh hy sinh như vậy?" Lasombra xoè tay ra: "Vatican hạ kết giới ở đây, ngay cả tôi cũng không thể ra tay với anh, đương nhiên anh có thể xem những lời tôi nói hôm nay là dối trá, xem như mây khói thoảng qua, có thể tiếp tục trốn dưới sự bảo vệ của ngài ấy trơ mắt nhìn ngài ấy từng bước đi về phía cái chết. Nhưng nếu như anh hạ một quyết tâm khác, vậy thì nửa đêm bảy ngày sau, tôi sẽ ở nơi sâu nhất trong cấm địa chờ anh."

Nói xong câu cuối cùng, Lasombra tức khắc hoá thành sương đen và con dơi, biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một câu như có như không: "Ngài Bạc, tôi đợi câu trả lời của anh."

Đêm tối lại khôi phục sự yên tĩnh.

Bạc Chi Chu đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, bàn tay từ từ siết chặt.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác bị vật cứng đâm vào.

Bạc Chi Chu mở tay ra, trong lòng bàn tay là viên đá pha lê ruby lúc trước anh lấy ra nghịch, dưới ánh đèn đêm sáng tỏ giống máu loáng đông đặc lại.

Đẹp như đôi mắt lộng lẫy lười nhác của cô.

"Anh rất quan trọng với em, còn quan trọng hơn tưởng tượng của anh, vĩnh viễn đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, anh phải tin em, tin em có thể xử lý tốt mọi thứ."

Lời yêu thương thâm tình khàn khàn của người phụ nữ còn vang lên bên tai, Bạc Chi Chu vuốt ve đường cong bóng loáng của nó, đột nhiên bật cười.

"Xin lỗi, có lẽ anh phải nuốt lời rồi." Anh cầm nó, giơ tay đặt lên môi, dịu dàng hôn một cái: "Không phải anh không tin tưởng em, nhưng không chỉ riêng em, anh cũng muốn vượt mọi chông gai vì em."