Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 42

Ân Thần đến hòn đảo nhỏ, nhìn thấy hoa văn Ma tộc lớn và phức tạp khắc trên mặt sàn nhà thờ.

Cô nhắm mắt, đầu ngón tay từ từ lần theo đường cong uốn lượn, đọc ra từng ký ức xa xưa bị chôn giấu trong góc khuất.

"Loại hoa văn Ma tộc này, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng hoa văn lưu truyền của nó có chỗ tương đồng với chú ngữ của các pháp sư Tử Linh trong bộ tộc Diệt Vong, nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ là một loại pháp thuật Ma tộc dùng để ký sinh và hiến tế."

Kevin cau mày: "Nhưng bộ tộc Diệt Vong trước nay luôn xem thường quyền lợi của thế tục, càng cấm con cháu trong tộc có liên hệ với xã hội loài người, họ có lý do gì bày kế truy sát ca giả của ngài."

Ân Thần từ từ đứng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Thật ra, bắt đầu từ đây, cô có một dự cảm không lành.

"Các anh cho rằng người biết sự tồn tại của Ma tộc và có thể có được cách lén lấy đi sức mạnh của Ma giới là ai?" Ân Thần xoay người, nhìn hai hậu duệ sau lưng cô: "Có ai không tiếc mọi giá, không từ thủ đoạn, có được sức mạnh của ma mà không bị cắn nuốt?"

Kevin, Aure đều sững sờ.

Họ còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng náo động, kèm theo ánh sáng thần thánh chói mắt.

Thánh vật đến từ Thánh giáo, có lực sát thương và lực uy hϊếp đối với sinh vật bóng tối, Thánh Quang Chi Luân!

Thuộc hạ Huyết tộc cô dẫn đến nhắm mắt lại theo bản năng, có những người sức mạnh yếu, ngay lúc đó đã bắt đầu có máu chảy ra khỏi hốc mắt!

Ân Thần giơ tay, quyền trượng Huyết Thần xuất hiện trong lòng bàn tay cô, viên ruby trên đầu quyền trượng toả sáng rực rỡ, ngay sau đó, sương đen và mây đen che phủ trời đất một phương, ngăn chặn thánh quang.

"Thánh giáo!" Cô hét lên: "Các người vừa đến đã lấy thánh khí ra với tôi và thuộc hạ của tôi là muốn xé bỏ khế ước hoà bình, khai chiến với Huyết tộc tôi sao!"

Ánh sáng của Thánh Quang Chi Luân dần thu lại, lộ ra một hàng người mặc giáo bào, thần sắc trang nghiêm, dẫn đầu là một ông lão tóc bạc, râu bạc, nét mặt hiền từ uy nghiêm, ông ấy đội mão cao khảm tơ vàng đá quý, ngón tay đeo nhẫn cầm một cây quyền trượng màu bạc.

Nhìn thấy ông ta, ánh mắt Ân Thần xoẹt qua tia sáng tỏ: "Giáo hoàng tân nhiệm là ông, Pross đâu? Ông ấy qua đời rồi?"

"Vâng, nữ vương bệ hạ, thầy của tôi đã qua đời từ nửa thế kỷ trước rồi, tôi là giáo hoàng đời này Randolph." Giọng điệu Randolph nho nhã lễ độ.

Ân Thần híp híp mắt: "Vậy thầy của ông nhất định từng dạy ông, trước mặt nữ vương Vatican dám nói năng hành động như vậy! Từ sau khi ký khế ước, tôi luôn tuân thủ lời hứa, thực hiện giới luật quy phạm hành vi của Huyết tộc, hành động hôm nay của ông chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với tôi! Khiến tôi rất nghi ngờ thành ý duy trì hoà bình của Thánh giáo các người!"

"Lời này tôi cũng muốn hỏi nữ vương bệ hạ." Randolph bảo người khiêng từng cuốn chiếu phủ vải trắng, vén vải trắng ra, bên trong là từng khối thi thể trắng bệch.

Đây là những người bị Huyết tộc hút cạn máu mà chết!

Ân Thần nhíu mày: "Đây là thế nào?"

"Hai tháng trước, tiếng quyền trượng Huyết Thần của ngài vang lên ở phương đông, Thánh giáo tôi liền phái người liên hệ với ngài, nhưng họ lại mất tích ở nước H, mãi đến ba ngày trước, chỉ còn một người còn hơi thở cuối cùng đưa ghi âm đến tay chúng tôi, qua ghi âm chúng tôi được biết Huyết tộc bí mật họp bàn sẽ mở cửa Ma giới, để bóng tối trở lại nhân gian! Họ cũng vì vô tình bị cuốn vào mà bị gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ có anh ta luyện thuật nín thở mới lừa được mà sống tạm một khoảng thời gian, nhưng sau khi truyền tin xong thì cũng tắt thở." Randolph nhìn Ân Thần, nét mặt trịnh trọng mà lạnh lùng: "Nữ vương bệ hạ, bây giờ người phản bội lại kế ước hoà bình là ngài! Nếu ngài không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, đem kẻ đầu sỏ ra trước công lý, vậy thì Thánh giáo chúng tôi cũng chỉ đành khai chiến với Huyết tộc!"

"Ông đang nói bậy bạ cái gì vậy!" Kevin lạnh lùng quát: "Bệ hạ chúng tôi ngủ say từ ba tháng trước mới tỉnh lại, vẫn luôn ở bên cạnh ca giả ở phương đông, có lý do gì lại đi mở cửa Ma giới!"

Huống hồ, cửa Ma giới nằm ở cấm địa, không phải Huyết tộc cao cấp thì không thể đến gần, có quan hệ gì với đảo nhỏ hoang vắng này chứ!

"Cho dù không phải nữ vương Vatican, người của Huyết tộc gϊếŧ người trong Thánh giáo tôi cũng là sự thật! Nữ vương tôn quý là quân chủ của Huyết tộc, chúng tôi đương nhiên phải hỏi trách nhiệm của nữ vương!" Randolph nhìn Ân Thần: "Nữ vương bệ hạ, chúng tôi không muốn đối địch với ngài nhưng nếu ngài không đưa ra lời giải thích thì hôm nay không dễ bỏ qua vậy đâu!"

Ân Thần trầm ngâm.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều cho cô cảm giác quá kịch bản.

Cô vì điều tra totem trên người Bạc Chi Chu nên mới đến đây, sau đó Thánh giáo vì nghi ngờ ở đây có cửa Ma giới mà đến hỏi tội.

Nhưng nếu như có người đứng phía sau tính kế thì hắn vì cái gì? Cô là quân vương mạnh nhất của Huyết tộc, đến cả sức mạnh của Thánh giáo cũng không lay động được uy tín của cô, huống chi cô cũng không đến mức thật sự phải xung đột với Thánh giáo.

Chẳng lẽ hao tâm tổn sức chỉ để hất nước bẩn lên người cô? Khiến cô nổi giận?

Ân Thần không hiểu nhưng theo trực giác, cô muốn rời khỏi đây, thế là cô nói: "Xảy ra chuyện như vậy, tôi rất tiếc, hoà bình của Huyết tộc và Thánh giáo không nên vì âm mưu của kẻ tiểu nhân mà tan vỡ, xin chư vị chớ nóng vội, tôi sẽ quay về điều tra thuộc hạ, bắt người vi phạm giới luật và khế ước ra, xử lý bằng hình phạt nghiêm khắc nhất!"

...

Đêm tối lại tràn về.

Bạc Chi Chu cài chiếc nút cuối cùng trên cổ áo, lúc mở cửa định ra ngoài thì dừng bước, ngẫm nghĩ, anh lấy một viên pha lê ruby từ trên giá sách xuống bỏ vào túi áo trước ngực, sau đó đi ra khỏi phòng.

"Ngài Bạc." Thấy anh ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, quản gia cung kính hỏi: "Ngài có gì dặn dò không ạ?"

Bạc Chi Chu: "Không có, tôi ra vườn hoa tản bộ."

Quản gia mỉm cười gật đầu, nhắc nhở: "Ngài Bạc nhớ đừng ra khỏi phạm vi kết giới, bảy ngày rồi bệ hạ chưa về, e là có chuyện gì đó giữ chân lại, xung quanh đây không an toàn, chỉ trong kết giới mới an toàn."

Bạc Chi Chu gật đầu, anh bước ra cửa, xuyên qua vườn hoa, bình tĩnh bước ra khỏi kết giới, sau đó không chút do dự xông về phía cấm địa.