Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 39

Chris cảm thấy khó hiểu, nhưng bị tình thế ép buộc, anh ta chỉ có thể gật đầu.

“Vậy thì xin đi theo tôi.” Người đàn ông quay người bước lên cầu thang, rồi đột nhiên nói thêm: “Dù có nhìn thấy gì đi nữa, xin đừng quá ngạc nhiên.”

Da đầu Chris tê dại.

Trời ạ, vị phu nhân này mắc bệnh gì ghê gớm mà lại cần một trận đánh lớn như vậy! Họ đi lên cầu thang, người đàn ông đẩy cửa phòng ngủ chính, Chris choáng váng khi bước vào.

Anh ta cũng từng được mời đến chữa bệnh riêng cho rất nhiều người quyền thế, nhưng anh ta chưa từng thấy phòng ngủ chính không phải chủ đạo như vậy! Tại sao có một khúc gỗ lớn bọc nhung, trên đầu có dây leo? Chúa ơi, tại sao lại đặt một tảng đá lớn ở đằng kia? Bên kia có một cái ao được đào...

Chris cổ quái nhìn bóng lưng của Diêm La, thật sự khó tưởng tượng được người đàn ông trông vô cùng tàn nhẫn và sắt đá này lại có khiếu thẩm mỹ kỳ lạ như vậy.

Diêm La không quan tâm đến ánh mắt của Chris, anh cau mày nhìn căn phòng trống rỗng:

“Anh đưa bác sĩ tới rồi đây, đừng trốn, mau ra ngoài.”

Lời quở trách của người đàn ông không hề có tính răn đe, ngược lại càng lộ ra vẻ dịu dàng yêu thương không tả được, Chris nhìn Diêm La vừa nói vừa đi vào phòng trong, không thể không khỏi nhún vai, vào lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy sau gáy mình ngứa ngáy. Anh ta đưa tay lên gãi sau gáy, một lúc vẫn thấy ngứa, đầu tóc như bị cào nát...

Chris đột ngột cứng đờ, một ý nghĩ khủng khϊếp tràn ngập trong tâm trí anh ta.

Anh ta nuốt nước bọt, xoay người chậm rãi và khó khăn, giống như một con rô bốt đang hư hỏng, ngẩng đầu lên một cái, đối diện với một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng kim...

“A...” Tiếng hét chói tai vang lên khắp trang viên trong tích tắc. Chris nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đang lộn ngược trước mặt, đặt mông ngồi xuống đất. Trong khi đang ngồi, anh ta tình cờ nhìn thấy người đàn ông bị cô kéo ở phía sau, cái đuôi rắn chắc chắn cuộn tròn quanh xà nhà, anh ta lại kêu la thảm thiết rồi dùng tay chân bò dậy:

“Đừng ăn tôi... Đừng ăn tôi...”

Diêm La nghe tiếng đi ra, chỉ bình tĩnh liếc nhìn Chris đang lăn lê bò lết, nhưng khi nhìn thấy Ân Thần đang ngồi trên nóc nhà với vẻ mặt vô tội, sắc mặt anh lập tức thay đổi:

“Mau xuống dưới! Đã nói em không được lên trên rồi! Em là người đã có thai rồi, sao không thể ở yên một lúc vậy!”

Vốn dĩ Ân Thần muốn đi xuống, nhưng cô đã đổi ý ngay khi bị hung dữ, bĩu môi không vui ném cái đuôi lớn của mình, chậu hoa được người ta thiết kế cẩn thận chất thành đống trong góc liền rơi xuống! Như vậy còn chưa đủ, Ân Thần thực hiện một động tác lộn ngược đẹp mắt trên nóc nhà, thách thức đẩy mặt mình ra trước mặt Diêm La rồi nhanh chóng rút về, nâng cằm đắc ý nhìn anh: Anh có thể làm gì em!

Gân xanh trên trán Diêm La giật giật.

Anh thực sự muốn đem cô xuống dưới đặt cô lên giường để dưỡng thai cho tốt, nhưng kết quả của vô số lần đối đầu trước đó cho anh biết rằng anh không thể làm gì cô cả, thậm chí nếu nói thêm một lời nào nữa, cô có thể sẽ đập kính thủy tinh lao ra ngoài biểu diễn cho anh xem một màn người bay trong không trung... Không phải là cô chưa làm điều này bao giờ!

Cuối cùng, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, tự kiềm chế, đi tới gần cô giang hai tay ra: “Là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với em, mau xuống đi.”

Ân Thần ngay lập tức nâng bộ ngực nhỏ của mình lên một cách tự hào.

Thế này mới đúng chứ, vấn đề địa vị trong gia đình khi cần thiết tuyệt đối không được thoả hiệp! Khỏi phải nói ai là chủ gia đình này? Tại sao anh chưa từ bỏ ý định giãy giụa chứ!

Xà yêu chiến thắng chậm rãi từ trên nóc nhà ngã vào trong tay của anh, cái đuôi rắn màu trắng bạc quấn chặt lấy từ eo thon của anh đến bắp chân, chóp đuôi vẫn còn kiêu ngạo nghiêng lên lắc lắc.

Ân Thần lười biếng gối đầu lên cổ anh, nhìn thấy trên cổ anh có vết xước, lúc này mới cảm thấy có chút áy náy.