Thịch! Thịch!
Trong bóng đêm yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, Chris chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
“Rốt cuộc các người trói tôi để làm gì?”
Anh ta không nhịn được giãy giụa một chút, cố gắng thương lượng với những kẻ bắt cóc xung quanh:
“Tôi chỉ là một bác sĩ, các người biết đấy, làm nghề này thì có bao nhiêu tiền chứ, các người bắt tôi còn không bằng bắt cóc những ông trùm phố Wall, họ sẽ sẵn sàng chi rất nhiều tiền để mua mạng sống của chính mình...”
Hai giờ trước, anh ta bị đánh bất tỉnh trên đường về nhà và bị bịt mắt buộc vào chiếc xe này. Nói thật, cả đời Chris chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị “bắt cóc” – đây hoàn toàn là đãi ngộ của những ông trùm giàu có và quyền lực.
“Yên lặng.”
Một người bên cạnh lạnh lùng quát: “Chúng tôi không định gϊếŧ anh, cũng không cần tiền của anh. Chúng tôi chỉ cần anh làm một việc. Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, không giở trò lung tung là được. Anh sẽ nhận được thù lao phong phú.”
Chris vừa động lòng, vội vàng nói:
“Các người muốn trị liệu cho ai thì chúng ta hoàn toàn có thể dùng cách chính thức...”
“Yên lặng!”
Chris run lên, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Dường như anh ta đang ở trong một chiếc xe tuyệt vời, bởi vì anh ta có thể cảm thấy con đường vẫn đang thay đổi giống như đi lên một ngọn đồi, nhưng trong chiếc xe không cảm thấy xóc nảy, vững vàng như đi trên đường bằng phẳng. Những người này cũng không đối xử thô bạo với anh ta, ngay cả trong nhóm cướp cũng có thể được khen là lịch sự.
Nhưng điều này không khiến Chris cảm thấy được an ủi mà còn khiến anh ta âm thầm cười khổ. Bởi vì anh ta nhận ra rằng, tài chính và nhân lực hùng hậu do bên kia phô ra đã đủ để chứng minh rằng anh ta đang vướng vào một rắc rối lớn!
Nửa giờ sau, anh ta được đưa ra khỏi xe, có người cởi tấm vải đen bịt mắt cho anh ta, anh ta nhìn quanh và thấy mình đang đứng trong một trang viên sang trọng và cổ kính, chân bước đến khu vườn trang nhã và xinh đẹp phía trước. Sau lưng anh ta là tầng tầng lớp lớp núi Viễn đẹp đẽ tráng lệ, phía trước cung điện là biển xanh vô tận.
Một thiên đường được xây dựng trên vách đá!
Một nhóm đàn ông cường tráng với khuôn mặt lạnh lùng vây quanh anh ta, người cầm đầu chỉ vào cánh cửa đang mở trước mặt:
“Anh Chris, mời đi lối này.”
Anh ta được mời một cách lịch sự nhưng mạnh mẽ đi vào đại sảnh ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông nói:
“Xin chờ một chút, ông chủ của chúng tôi sẽ đến gặp anh trực tiếp.”
Chờ đợi một lát này ước chừng nửa giờ đồng hồ.
Nửa giờ sau, cuối cùng Chris cũng nhìn thấy người đàn ông bí ẩn chậm rãi bước xuống cầu thang quanh co.
Vị Hoa kiều quyền quý này không ngờ còn rất trẻ, ước chừng ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ lạnh lùng mà ngay thẳng, khí thế trầm ổn mà khϊếp người, vừa có khói thuốc súng của chiến tranh, vừa có vẻ uy nghiêm băng giá của người ngồi vị trí cao trong thời gian dài.
Nhưng Chris lại theo bản năng dừng ánh mắt trên cổ anh.
Trên cổ của vị quyền quý trẻ tuổi cả người đầy quyền uy này có một loạt dấu răng nhỏ màu đỏ tươi, thậm chí còn có cả móng tay cào, rất khó để không liên tưởng đến một loại “tình huống chiến đấu” ác liệt nào đó vừa xảy ra.
“Anh Chris.”
Người đàn ông đứng đối diện với anh ta, ánh mắt lạnh lùng và dò xét lướt qua cơ thể anh ta, Chris bất giác rùng mình, nghe thấy anh nói:
“Tiến sĩ sinh học động vật từ đại học Yale, sau đó chuyển sang đại học y Harvard để lấy bằng tiến sĩ phẫu thuật, bây giờ là trưởng khoa phẫu thuật tại Mayo Clinic.”
Chris nhếch môi và nói một cách khó khăn:
“Vâng, là tôi.”
“Tốt lắm.”
Người đàn ông cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ:
“Anh Chris, tôi mạo muội mời anh đến đây vì vợ tôi đang mang thai, nhưng thể chất của cô ấy đặc biệt. Tôi không tin tưởng các bác sĩ khác, vì vậy tôi chỉ có thể mời anh đến chăm sóc một thời gian thôi, tôi hứa với anh đợi cô ấy thuận lợi sinh con xong thì anh có thể nhận bất kỳ thù lao nào.”
Có thai nên gọi điện cho khoa sản, lại chưa đến giờ mổ lấy thai, trói một bác sĩ khoa ngoại như anh ta đến làm gì!