Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 37

Trong lời nói của cô có ẩn ý rõ ràng, Bạc Chi Chu lỗ tai hơi đỏ lên, nắm chặt tay ho khan hai tiếng.

Hai người chậm rãi đi ngang qua một cửa hàng kem được trang trí đẹp mắt, Bạc Chi Châu mua hai cái ống kem hoa xinh đẹp.

Ân Thần định nhận ——

Được rồi, mặc dù bây giờ cô ăn loại đồ ăn này hoàn toàn không có vị giác, nhưng đây là tâm ý của bạn trai nên cô muốn tôn trọng một chút...

Nhưng Bạc Chi Chu không trực tiếp đưa nó cho cô.

Anh cắn đầu ngón tay chính mình, dòng máu đỏ sẫm trượt xuống cánh hoa kem từng giọt, lộ ra vẻ mơ hồ tuyệt đẹp.

Ân Thần nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó tiến lên hai bước nắm lấy đầu ngón tay của anh, dùng đầu lưỡi liếʍ vết thương.

“Anh thật là...” Giọng nói của Ân Thần khàn khàn và trầm thấp.

Bạc Chi Chu cười trầm thấp, đưa kem cho cô, Ân Thần nhận lấy, ôm lấy cổ anh hôn một cái.

Hai người tay trong tay đi dạo trong thị trấn xa lạ, xung quanh là những người dân cuồng hoan, khiến trái tim người ta cũng nhảy loạn lên theo.

Bạc Chi Chu nhìn một cửa hàng nhỏ cổ kính bên đường nhưng lại lấp lánh một mảng đá quý, chủ cửa hàng là một ông già thấp bé, mỉm cười với khách ra vào.

“Đó là tộc người lùn.” Ân Thần thản nhiên liếc nhìn những người lùn trẻ tuổi được ngụy trang chỉ cao 1,2 mét: “Họ là một chủng tộc khá yếu ở phương Tây, họ là những người giỏi nhất trong việc khám phá các mạch quặng kho báu, cũng tham tiền bạc nhất. Giá trang sức trong cửa hàng của họ sẽ cao hơn nhiều so với giá thị trường, nhưng ngược lại, anh cũng sẽ nhìn thấy một số bảo bối mà anh không thể nhìn thấy trên thị trường, vì vậy nếu anh có hứng thú, hãy đi xem.”

Họ đang chuẩn bị vào trong thì Kevin đột nhiên bước tới: “Nữ vương, có tin tức từ Aure.”

Âm Trần dừng lại, nói với Bạc Chi Chu: “Anh đi trước, em tới ngay.”

Bạc Chi Chu biết Ân Thần sợ anh biết càng nhiều sẽ nghĩ ngợi lung tung, anh cũng không cưỡng cầu muốn nghe, gật đầu một cái, tự đi vào.

Ân Thần đứng ở cạnh cửa: “Sao lại thế này?”

“Lần theo thông tin người đưa, chúng tôi đã tìm thấy một tòa nhà trên hòn đảo nhỏ ở Nam Phi gần Đại Tây Dương. Phía trên có dấu vết tàn tích của những con quỷ sống trên đó từ rất lâu. Chúng tôi tìm thấy một nhà thờ bị sập, bên trong có những hoa văn của Ma tộc đã quên lãng từ lâu, hình như có người dùng nó để truyền những thứ của Ma tộc.” Kevin có chút xấu hổ nói: “Tôi bất tài, ma văn vô cùng phức tạp, chúng tôi đã tìm kiếm qua sử liệu lịch sử cũng không nhận ra nó, chỉ sợ xin mời ngài phải tự mình đến đó một chuyến.”

Ân Thần mím môi.

Bạc Chi Chu bước vào cửa hàng, chủ cửa hàng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thân phận con người của anh, nhưng lại ngửi thấy hơi thở Huyết tộc bá đạo mạnh mẽ trên người anh, vội vàng tiến lên tiếp đãi: “Hoan nghênh quý khách, quý khách muốn xem cái gì? Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng có đủ thứ!”

“Bông hồng bảo thạch này thật xinh đẹp.” Bạc Chi Chu chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào bông hồng màu sắc tươi đẹp hoa mỹ vô cùng trong tủ kính quầy: “Còn có một viên đá như vậy sao?”

“Khách hàng thật là biết nhìn.” Chủ nhân xoa xoa tay: “Đây không phải là một viên hồng ngọc bình thường, mà là một khối hồng ngọc ngưng tinh, một trăm mạch khoáng hồng ngọc cũng chưa chắc đã ngưng tụ thành một khối, trên thị trường không tìm thấy được chỉ có chúng tôi có thể tìm được, đương nhiên, điều quan trọng nhất là viên đá quý này là món quà yêu thích của Huyết tộc, ngài biết đấy, họ thích nhất là màu đỏ xinh đẹp thuần khiết.”

Câu nói cuối cùng đập vào trái tim của Bạc Chi Chu, anh cười nhẹ, lấy chi phiếu và cây bút ra, viết một chuỗi số dài mượt mà: “Ông có thể đến bất kỳ ngân hàng ẩn danh nào để rút.”

Ông chủ mắt sáng lên, cười nói: “Khách hàng đừng lo, tình cờ ở đây tôi có một viên pha lê ruby

to và đẹp nhất, cậu có thể mang đi chạm khắc cho người yêu của mình. Cô ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Bạc Chi Chu nhớ tới đôi mắt sáng hơn ngọc của Ân Thần khi yêu, vẻ mặt mềm mại.

Chủ tiệm đi tới phía sau mang theo một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một viên pha lê hồng ngọc to bằng lòng bàn tay, Bạc Chi Chu bước tới, bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Ngài Bạc, sẽ có khách đến thăm ngài tối nay, đương nhiên, tốt nhất đừng làm phiền Nữ vương bệ hạ.”

Ánh mắt Bạc Chi Chu hơi tối sầm lại, nhưng chủ tiệm đã nở một nụ cười tươi rói: “Được rồi, cậu có thể cất đi.”

Bạc Chi Chu liếc ông ta một cái, bình tĩnh cầm chiếc hộp nhỏ quay người rời đi.

Ngoài cửa, Ân Thần vừa chỉ dẫn xong, liền nhìn thấy Bạc Chi Chu cầm một cái hộp nhỏ đi ra, cười nói: “Anh mua gì đó?”

Bạc Chi Chu cong môi: “Tạm thời giữ bí mật.”

“Xin lỗi anh, em phải về gấp, có lẽ hai ngày nữa chúng ta lại tới chơi.” Ân Thần nói xin lỗi: “Em đưa anh trở về dinh thự ngay lập tức, nhìn anh vào phòng em mới có thể an tâm rời đi.”

Bạc Chi Chu cười gật đầu: “Được.”

Dinh thự riêng của Nữ vương Vatican nằm trên một ngọn đồi gần hồ, trang viên rất đẹp và tinh tế. Ân Thần nhìn Bạc Chi Chu vào phòng, thiết lập kết giới xong mới rời đi.

Quản gia đi tới, kính cẩn hỏi anh có muốn ăn cơm không, nhưng Bạc Chi Chu từ chối: “Tôi hơi mệt mỏi, giờ lên lầu nghỉ ngơi.”

“Được rồi, thưa cậu.” Quản gia lập tức nói: “Không ai hay bất cứ chuyện gì quấy rầy cậu.”

Anh lên lầu vào phòng, ngồi bên cửa sổ

Anh cầm viên pha lê hồng ngọc, chậm rãi vuốt ve rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những ngọn núi phía xa nối liền nhau tựa như màu đậm rực rỡ, những chú chim khoác ánh dương của chiều tà bay ngang, vẻ đẹp không sao tả xiết.

Cho đến khi bóng tối thay thế ánh sáng mặt trời, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong phòng có nước nóng nhiệt độ không đổi, Bạc Chi Chu tự rót một cốc, lúc này trong ngực lại có thêm một cơn đau rát.

Anh cầm cốc nước vững vàng, tùy ý nghiêng mắt, bên cửa sổ đã có một bóng đen mờ ảo của một người đàn ông đứng đó…