Đi vào trong, xuyên qua đại sảnh, là một hành lang dài thăm thẳm, trên mặt đất trải thảm lông mềm mại hoa lệ, hai bên bày ra một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ, ngay cả chân đèn chạm khắc trên tường cũng lộ ra vẻ xa hoa phức tạp.
“Thời gian đã mất đi ý nghĩa với em từ rất sớm, em đã nhìn thấy sự khởi đầu của thời đại khám phá, nhìn thấy làn sóng của thời kỳ Phục Hưng, nhìn thấy sự ồn ào của cuộc cải cách tôn giáo, nhìn thấy sự run rẩy của kỵ binh Napoleon trên lục địa châu Âu…… Mỗi một thời đại, đều có quần tinh lấp lánh, nhưng cho dù họ rực rỡ đến đâu, kết cục chung quy cũng vĩnh viễn chìm trong bóng tối, hết lần này đến lần khác, đây là lời nguyền của số phận dành cho chúng em, khiến chúng em mệt mỏi khi phải chứng kiến cảnh luân hồi. Cho nên sau thời gian dài nhạt nhẽo, em quyết định ngủ say để vượt qua sự sống không thể kết thúc này.”
Giọng nói trầm thấp khoan thai của Ân Thần, ngay cả thở dài cũng mang theo năm tháng cổ xưa.
Bạc Chi Chu yên lặng lắng nghe, hỏi: “Vậy tại sao em lại tỉnh lại?”
“Bởi vì ……” Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn Bạc Chi Chu dịu dàng mỉm cười: “Em nghe thấy, tiếng gọi của số phận, nó nói cho em biết, nếu em không tỉnh lại, đi lấy quà nó tặng em, em sẽ hối hận cả đời.”
Cho nên cô xuất hiện, khi anh đau đớn sắp chết, như thần linh giáng xuống trước mặt anh.
Đối với người đời mà nói, cô là truyền thuyết, là quái vật khát máu, là âm phủ bóng tối, nhưng đối với anh mà nói, cô là sự giải thoát, là tín ngưỡng!
Trong hành lang u tối, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ân Thần dừng một chút, sau đó nắm ngược lại anh.
Bạc Chi Chu nghiêng mặt, nhìn gương mặt thâm trầm và quyến rũ của cô trong ánh đèn hơi mờ, chợt cười: “Em có biết không, khi lần đầu tiên anh nhìn thấyem, cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi, khiến anh cảm thấy vô cùng yên tâm và vui vẻ khi nhìn thấy em.” Thậm chí là cảm nhận được tình yêu sâu đậm, mạnh mẽ đến mức khiến bản thân anh cũng phải kinh ngạc.
Trong lòng Ân Thần vừa động, đột nhiên ngực xuất hiện một sự ngọt ngào trộn lẫn sự chua xót.
Cô đi vào giấc mộng đời thứ chín đánh thức thần trí của anh, mỗi một đời, anh sẽ quên đi quá khứ của mình, cô không nghĩ tới, quá khứ của họ sẽ khắc sâu như vậy trong lòng anh, cho dù không có ký ức, vẫn lưu lại tình cảm trong tiềm thức.
Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì.
Ân Thần chớp mắt, đè xuống tất cả tâm trạng, cười không chút sơ hở: “Có lẽ là kỳ tích của chúa sáng thế, có lẽ kiếp trước chúng ta từng yêu nhau, cho nên kiếp này, lại khiến anh trở thành ca giả của em, khiến chúng ta có thể tiếp tục tiền duyên.”
Bạc Chi Chu nhìn cô thật sâu, có lời suýt nữa đến đầu lưỡi, lại bị anh nuốt trở về, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm sâu đậm.
Về con mèo vốn đang ôm trong lòng……. Ồ, đó không phải là rất quan trọng, đã sớm ném xuống đất, đang run rẩy cọ ở bên chân Bạc Chi Chu nhắm mắt theo đuôi.
Philip: “……”
Vậy nên nói cho cùng ôm trẫm thì có ý nghĩa gì meow meow!
Ân Thần vung tay, rèm cửa sổ và rèm cửa khép kín cả biệt thự từ từ mở ra, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
“Thật ra em cũng không sợ ánh mặt trời, chỉ là quen với bóng tối.” Cô nói: “Nhưng sau này có anh, có lẽ em nên quen với ánh sáng.”
Từ khi thừa nhận cô động lòng với anh, lời tâm tình của nữ vương bệ hạ ngày càng dễ nghe, khiến cho Bạc Chi Chu có chút chịu không nổi.
Anh ho nhẹ hai tiếng, nhất thời nghi ngờ có phải cô nhìn thấu tính toán của anh hay không, cho nên cố ý dùng phương thức này phản kích, anh mở mắt ra, chuyển chủ đề: “Cho nên nói, bệ hạ…..”
“Suỵt.” Ân Thần dùng đầu ngón tay ấn nhẹ đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng thở ra: “Gọi em là Tina.”
Đôi má trắng mịn của Bạc Chi Chu nhuộm một lớp đỏ.
“Tina…… Tina……” Giọng nói của anh vừa nhẹ vừa khàn, nhất thời quên mình muốn hỏi cái gì.
“Ừ?” Ân Thần sờ gáy anh ấn xuống, đôi môi đỏ thẫm của cô mơn trớn khóe môi anh, phát ra một âm mũi lười biếng: “Anh muốn hỏi gì?”
“Anh muốn hỏi…..” Anh nhẹ nhàng thở gấp: “Anh muốn hỏi chuyện của em, ví dụ, khi nào em được sinh ra? Sinh ra ở đâu?”
Vẻ mặt Ân Thần ái muội cứng đờ.
Mẹ nó, tên này sao lại vô cảm như vậy!
Theo thường lệ trả lời một câu “Anh muốn hôn em” không tốt sao?!
“Anh thật sự muốn biết?” Cô suy nghĩ nói.
“Anh muốn hiểu em, anh muốn biết tất cả về em.” Bạc Chi Chu nghiêm túc nói.
Ân Thần cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Khi em sinh ra, đế quốc Tây La Mã đã suy tàn.”
Đế quốc Tây La Mã……
Lịch sử của thế kỷ thứ năm sau Công nguyên……
“Làm anh sợ rồi.” Ân Thần nhéo tai anh, lười biếng nói: “Tên đầy đủ của em là Tina·Augustus, con gái của kẻ phản loạn Orest đế quốc Tây La Mã, em gái của Romulus, khi Romulus xưng đế, em mới mười bốn tuổi, lúc đế quốc loạn trong giặc ngoài, nền thống trị mới thành lập lung lay sụp đổ, cha lo lắng bực bội, đúng lúc có một phù thủy ngoại quốc đến bái kiến, nói em có linh hồn thánh thiện, lấy máu của em hiến tế thần linh có thể được sự che chở của thần, cha động lòng, định ở lễ mừng Quốc khánh lấy máu của em ở quảng trường trước mặt mọi người tế trời, từ đó về sau em bị nhốt trên tháp, nhưng mẹ em không đành lòng, mẹ không thay đổi được quyết định của cha, chỉ có thể vụng trộm thả em, để em chạy trốn suốt đêm.
Em cưỡi ngựa, suốt đêm chạy trốn khỏi vương đô, nếu không có ngoài ý muốn, có lẽ em có thể tìm một nơi hẻo lánh yên ổn cả đời, nhưng rất đáng tiếc, em không đủ may mắn —— Em gặp Vatican, người sáng lập nhất tộc Vatican, có ba đời sức mạnh sánh vai với thần.”
Tay Bạc Chi Chu căng thẳng, Ân Thần cười vỗ vỗ anh: “Đừng căng thẳng, đều đã qua, hiện tại nói ra, vậy mà cảm thấy dường như đã có mấy đời.”
Cô nhàn nhạt nói: “Trong ghi chép của loài người, Huyết tộc đời thứ ba đến nay vẫn tồn tại, nhưng thực ra không có, sau khi họ phản bội đời thứ hai và vì sức mạnh quá lớn mà bị thần kiêng dè sâu sắc, các thần hợp lại giết họ, mười ba vị Vua lần lượt bỏ mạng trong thời gian ngắn, Vatican cũng đang trên đường bị đuổi giết, có lẽ thực sự là thể chất của em đặc biệt, anh ta gặp em, nảy ra một ý nghĩ, muốn dùng luật bí mật cổ xưa, trục xuất linh hồn em, chiếm giữ thân thể em, do đó tránh được sự truy sát của thần.
Anh ta suýt nữa đã thành công!”
Ánh mắt Ân Thần ảm đạm: “Em đến nay đều nhớ rõ cảm giác linh hồn lạnh giá gian ác của anh ta muốn xâm nhập vào trong cơ thể em, em không có sức phản kháng trước mặt anh ta vì mất máu mà suýt chết, nhưng có lẽ là số phận muốn đoạn tuyệt hoàn toàn đời thứ ba, ngay tại thời khắc anh ta sắp thành công, em thức tỉnh.”
Cô nói đến đây, nhìn anh bỡn cợt: “Anh muốn biết, năng lực của em là gì không?”
Bạc Chi Chu bình tĩnh nói: “Nếu em muốn nói, anh sẽ muốn biết.”
“Anh thật đáng yêu, lời nói đều làm cho em thích.” Ân Thần khẽ cười: “Được rồi bé cưng, em nói cho anh biết, năng lực của em là một lĩnh vực tuyệt đối, trong lĩnh vực em kiểm soát, em chính là thần, nói sao làm vậy, tùy ý. Em chính là như vậy, vào giờ khắc đó nghiền nát linh hồn của anh ta, chiếm lấy sức mạnh của anh ta, trở thành vị vua mới của nhất tộc Vatican, cũng trở thành vị quân chủ đời thứ tư của Huyết tộc.”