Nói đến đây, Ân Thần thở dài: “Em hút hết máu của Vatican, ngủ say không biết bao lâu, đợi em tỉnh lại, vương quyền của cha em đã bị lật đổ, Đế quốc Tây La Mã bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả Osoyak người đã giết anh ta cũng đã chết, thế sự xoay vần, tất cả những gì em quen thuộc đều đã biến mất, em giống như một cô hồn lang thang trên thế gian, không có quá khứ, không biết đường trở về. Em mất thời gian dài cuối cùng đã thích ứng với thân phận của em, sau đó đi chứng kiến lịch sử, đi mở rộng lãnh thổ, đi thiết lập quy tắc, đi nắm quyền hành, lại ngủ say vì nhàm chán.”
Bạc Chi Chu chậm rãi ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, sẽ có anh bên em.”
Ân Thần vỗ lưng anh: “Vâng, em chia sẻ quang vinh và quyền hành cho anh, và anh cho em tất cả lòng trung thành và tình yêu của anh.”
Bạc Chi Chu không nhịn được cười rộ lên.
Nữ vương ngạo mạn, cho dù lúc nào cũng phải nhấn mạnh bổn phận của anh, đương nhiên nhận định anh sẽ thuộc về cô.
Nhưng cô quả thật đúng, cô đã ăn anh.
Lâu đài cổ rất lớn, bên trong mỗi một món đồ trang trí đều có nguồn gốc khác nhau, mỗi món đồ cất giữ đều sẽ gây ra gió tanh mưa máu ở bên ngoài, đặc biệt là tàng thư viện đó, trên giá sách bằng gỗ hình xoắn ốc thẳng lên mái vòm là tàng thư mênh mông bể sở, cuộn da trâu từ mấy thế kỷ trước, đến tác phẩm nổi tiếng hiện đại, chúng phủ đầy bụi lẳng lặng ở đây, trôi theo năm tháng.
Bạc Chi Chu nhìn những cuốn sách này, trong mắt lóe lên tia sáng.
Suốt quãng đường đi, anh xem qua bảo vật quý giá cũng chẳng qua là cười trừ, thấy những cuốn sách này ngược lại hứng thú.
Ân Thần khoanh tay lười biếng dựa vào cửa, khẽ cười: “Nếu anh thích, ở lại chỗ này đi, những cuốn sách này đều là của anh.”
“Em rất muốn làm như vậy, nhưng hiện tại nhà họ Bạc vẫn là trách nhiệm của anh.” Anh khéo léo đáp lại lời mời của nữ vương: “Dẫu sao, sau này, anh vẫn sẽ có vô số thời gian có thể ở lại đây, phải không?”
Ân Thần nhìn anh một hồi, cười lắc đầu: “Anh rất thông minh, cho nên mặc dù anh từ chối em, em vẫn rất vui.”
Bạc Chi Chu cười rộ lên.
Anh chậm rãi đi qua kho sách cổ xưa này, ngón tay thon dài mà xương rõ rệt nhẹ nhàng vuốt qua từng tấm biển gỗ đã có dấu hiệu loang lổ mờ nhạt.
Anh nhẹ nhàng rút ra một cuốn thơ châu Âu bằng cuộn da cừu, lật mấy trang, ở góc là một hàng đánh giá bằng tiếng Anh cổ như mây bay nước chảy.
Đó là những điều anh vô cùng quen thuộc.
Nữ vương Vatican bệ hạ, một tay viết những lời tốt tao nhã hoa lệ có thể bị đóng khung trưng bày, giống như vô số thế kỷ trước, những người nắm vương quyền đó của Châu Âu ở trong cung điện lộng điện, cầm bút lông ngỗng chậm rãi lại thờ ơ viết ra, đủ để lưu truyền gia thư thiên cổ.
Đó là sự thật, tao nhã, tôn quý và nội tình, viết vào trong xương máu!
“Tina rất hiểu biết sao.” Anh nói: “Sách ở đây rất phức tạp, cũng rất đầy đủ, khắp nơi, từ cổ chí kim, có đủ tất cả.”
“Cuộc sống đã qua một thời gian dài, luôn cần một số thứ để giết thời gian.” Ân Thần cũng đi tới, đứng bên cạnh anh, ánh mặt trời hoàng hôn mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô, làm nổi bật nữ vương lạnh giá thâm trầm có thêm vài phần ấm áp.
Bạc Chi Chu vuốt nhẹ trang sách, nghiêng mặt nhìn cô: “Tina chắc chắn đã đi qua rất nhiều nơi.”
“Ừ.” Trước mặt ca giả yêu quý, nữ vương giống như một con công thản nhiên khoe bộ lông vũ lộng lẫy của mình: “Em đã đi qua hầu hết mọi ngóc ngách của thế giới ở châu Âu, châu Mỹ, thậm chí là châu Á và châu Phi để giành chiến thắng, đi du lịch hoặc tìm người thất lạc.” Mặc dù điều đó đã có từ rất lâu trước lịch sử …..
Bạc Chi Chu khẽ thở dài một tiếng: “Thật hy vọng, tôi có thể sớm gặp được Tina, như vậy, anh có thể ở cùng em.”
Khuôn mặt nữ vương trở nên dịu dàng hơn: “Hiện tại cũng không quá muộn.”
Cô đứng chắp tay, dùng giọng điệu độ lượng mà bao dung: “Em biết anh có trách nhiệm thế đời, giống như nhóm tộc của em là trách nhiệm của em, em sẽ không ép buộc anh từ bỏ, em có thể đợi anh xử lý tốt việc anh muốn làm, đợi anh hoàn toàn chuẩn bị tốt và yên tâm đi vào thế giới của em, sau đó, biết đâu chúng ta có thể dọc theo dấu chân em từng có, đi du lịch thể giới một lần nữa.” Cô nghĩ một chút, lại cười như không cười thêm vào một câu: “Một Huyết tộc thân vương có thể nhìn thấy, thế giới thực.”
So với thế giới của loài người, tuyệt vời hơn, rực rỡ hơn, đương nhiên, cũng bí ẩn và kích thích hơn!
Bạc Chi Chu cong ngón trỏ chống mũi, cúi đầu cười.
Thật quá đáng, dám dùng giọng điệu dịu dàng lại cưng chiều như vậy….. Rõ ràng biết, anh một chút sức chống cự cũng không có.
Có thể nắm tay cùng cô, sớm chiều không rời chậm rãi đi qua năm tháng và tương lai của thế giới, chỉ là nghĩ một chút, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Hai người sánh vai đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ánh chiều rực rỡ buông xuống núi xa liên miên.
Thế giới thật im lặng, giống như chỉ có hai người họ.
—— Có một loại năm tháng lưu luyến yên tĩnh, đồng cam cộng khổ.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, đợi anh thích, vẫn còn rất nhiều thời gian từ từ xem.” Bầu trời dần dần bị che khuất bởi bóng tối, cô vươn tay với anh: “Chúng ta đi dùng bữa thôi.”
Bạc Chi Chu chậm rãi đặt sách về chỗ cũ, nắm lấy tay cô, mỉm cười gật đầu.
Phòng ăn cũng xa hoa trước sau như một, trên bàn dài bày đầy bộ đồ ăn tao nhã tinh xảo, Bạc Chi Chu kéo ghế ra cho Ân Thần, đợi sau khi cô ngồi xuống, tự mình ngồi đối diện cô.
Ân Thần bấm chuông, quản gia dẫn theo người giúp việc mang món ngon nối đuôi đi vào, tất cả đều bày ra trước mặt Bạc Chi Chu, cũng mang lên một cốc thủy tinh cho Ân Thần, bên trong là chất lỏng màu đỏ thẫm, nhưng so với chất lỏng đồ uống đặc hơn.
Bạc Chi Chu nhạy bén nhìn thoáng qua chất lỏng kia, giống như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi tối lại.
Ân Thần lắc lắc cốc rượu, chú ý tới biểu cảm của Bạc Chi Chu, cười: “Đây không phải là máu người, là một loại máu của động vật, kỳ lân, anh biết không? Loại sinh vật này thật sự tồn tại trong thần thoại, em nuôi chúng trên một hòn đảo nhỏ độc lập, đúng giờ lấy máu uống. Trên thực tế, càng là Huyết tộc cấp cao đối với nhu cầu máu người càng nhỏ, máu người cũng không thể thay thế như trong truyền thuyết.”
Dẫu sao, loài người bây giờ đã là một nhóm sinh vật hút khói bụi ăn dầu thải, uống tinh dầu sắc tố phụ gia rồi……..
Nếu dựa theo lời nói bảng giá mức độ sức khỏe, vậy có lẽ còn không thể đáng giá so với thịt lợn……
Ân Thần vừa mới châm chọc như vậy, đột nhiên Quy Tắc ngoi lên:
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian bây giờ phát hành: 【Xin mời hút máu của Bạc Chi Chu trong vòng hai giờ, phương thức không giới hạn, không có yêu cầu đặc biệt, người chưa hoàn thành nhiệm vụ, xóa bỏ! 】”
Ân Thần nuốt nước miếng.
Đây là xem cô mỗi ngày quá vất vả, tùy tiện, muốn cho cô phúc lợi sao!
Ân Thần cảm thấy điều này rất có thể.
Cô nói nhỏ dặn dò Quy Tắc: “Lát nữa ngươi nhìn chằm chằm vào ta, nếu ta không nhịn được hút máu nhiều, ngươi gầm điên cuồng ở trong đầu ta, để ta tỉnh táo lại!”
Quy Tắc haha một tiếng, ý vị thâm trường: “Ngươi có thể hút được rồi nói sau …..”
Ân Thần ưỡn bộ ngực nhỏ, nghĩ bụng làm sao có thể, hiện tại cô và bạn trai hai bên tình đầu ý hợp, bạn trai chắc chắn bằng lòng cho cô hút máu hehe ……
Sắp có một đợt tiêu hao năng lượng cường độ cao, Ân Thần nghĩ dù sao vẫn còn hai giờ, trước tiên để cho Bạc Chi Chu ăn no, tự mình lắc lư cốc thủy tinh, cử chỉ lịch thiệp ăn cơm của anh, ưm, càng nhìn càng thèm.
Bạc Chi Chu đặt dao nĩa xuống, lau xong khóe môi, Ân Thần cười hỏi anh: “Cùng đi dạo trong vườn hoa không?”
Sau đó, đêm tối gió lớn, cô nam quả nữ, hai bên tình đầu ý hợp, hehe …..
Bạc Chi Chu không biết dụng tâm hiểm ác của cô, anh đồng ý, vì thế hai người nắm tay đi vào vườn hoa.
Đêm nay trăng sáng, bầu trời cũng trong xanh, ánh trăng dịu dàng như những viên kim cương vỡ vụn rơi trên mặt đất, đèn đêm trong vườn hoa sớm đã bật, ánh sáng mông lung làm nổi bật những bông hoa kiều diễm nở rộ, mập mờ mà duyên dáng.
Đi đến giữa vườn hoa, Ân Thần quay sang Bạc Chi Chu, đặt tay lên vai anh, lại chậm rãi vuốt ve mặt anh.
“Em muốn……” Giọng cô khàn khàn, ánh mắt quyến rũ sâu thẳm chăm chú làm cho người ta không thể chống cự: “Em muốn….. đêm nay thêm một bữa ăn…. có thể không?”