Hôm nay cô mặc một thân váy đen, bên hông là hình xăm đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ bằng hồng ngọc, nhìn từ phía sau, loại mê hoặc quyến rũ trí mạng đó đủ khiến người ta nghẹt thở.
Đây là anh chọn vì cô.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy chiếc váy này, anh biết, cô mặc lên chắc chắn rất đẹp!
Ân Thần nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, đi lên nói: “Em có việc cần phải trở về một chuyến, em sẽ để người đáng tin ở lại bảo vệ anh.”
Bạc Chi Chu chợt cứng đờ.
Anh khống chế không để lộ ra vẻ mặt méo mó của mình, chậm rãi ngồi trên ghế văn phòng, không nói tốt hay là không tốt, chỉ thản nhiên nói: “Anh cũng không có tư cách ngăn cản em, không phải sao.”
Ân Thần cau mày nhìn anh.
“Cấm địa Huyết tộc xảy ra chuyện, em cần phải trở về xem thử.” Nể tình anh là ca giả của cô, nữ vương miễn cưỡng hạ mình giải thích nói: “Em sẽ mau chóng quay lại.”
Cô cho rằng Bạc Chi Chu nghe xong sẽ cao hứng một chút, nhưng anh cũng không có, anh chỉ cười cổ quái: “Dẫn theo hai người đàn ông kia, tên là Aure và Kevin phải không?”
Ân Thần không hiểu lý do tại sao: “Họ là con của em, là thuộc hạ đắc lực nhất của em, đương nhiên em phải dẫn theo họ.”
“Đúng vậy, họ là con do chính em tự thay đổi, mới là người đồng hành của em nhiều năm, được em vô cùng tín nhiệm và để tâm.” Bạc Chi Chu tự giễu cười, lại thu hết tất cả biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Nữ vương muốn đi thì đi, tôi ở đây không có gì phải lo lắng.”
Ân Thần cau mày sâu hơn, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên lông mày nới lỏng, hơi kỳ lạ hỏi: “Anh đang ghen?”
“Làm sao tôi dám.” Bạc Chi Chu nhìn văn kiện, vẻ mặt thờ ơ: “Tôi cũng chỉ là con mồi của ngài, vượt quá thân phận của mình, cũng chỉ khiến ngài chán ghét.”
Ân Thần không nghe anh nói chuyện kỳ quái, tiến lên vài bước, chống bàn đến gần anh, ánh mắt khác thường.
Khuôn mặt trước mắt này kích động quá lớn đối với anh, hô hấp anh khó khăn, vô thức mở mắt ra, lông mi dài có vẻ lạnh nhạt mà kiêng kị.
Nữ vương nhìn anh một hồi lâu, trong lúc đó lại cau mày, giống như là đang do dự có nên giáo huấn cho loài người bị làm hư này, dám cau mặt nổi giận với nữ vương hay không, nhưng cuối cùng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đến cố chấp của anh, lại thầm thở dài.
Lông mày của cô hoàn toàn giãn ra, giống như là nghĩ thông suốt thừa nhận cái gì đó, điều này làm cho bộ dáng của cô đều trở nên thoái mái hơn, mang theo ý cười dịu dàng, ấm áp.
“Anh luyến tiếc em, hay là ghen vì Kevin họ?” Cô hơi cong môi, đột nhiên cúi người, hôn lên khóe môi anh một cái.
Bạc Chi Chu khẽ run lên, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
—— Có lẽ anh cho rằng, cô sẽ cười lạnh quở trách anh.
“Anh thật đáng yêu.” Cô cười nhẹ: “Được rồi, ca giả của em, em thu lại những lời nói lúc đầu, cho dù anh chưa ngoan ngoãn, chưa nghe lời, em cũng rung động vì anh.”
Lời ngon tiếng ngọt đến bất ngờ, Bạc Chi Chu chỉ mím môi nhìn cô, dường như vẫn không dám tin.
“Nếu như là ghen tuông, vậy cũng không cần, họ là con em dốc hết tâm huyết và là tâm phúc em tín nhiệm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, bạn đời của em, có thể khiến trái tim mục nát của em đập lên một lần nữa, chỉ có một người.” Trong ánh mắt sâu thẳm của cô phản chiếu gương mặt của anh, bộ dáng nhu tình của vương giả có thể dìm chết người ta ở trong đó, cô nói: “Không ai có thể chống cự sự an bài của số phận, em thừa nhận, em thua rồi, nhưng cho dù mất đi oai phong của vua, em vẫn muốn nói cho anh biết, Bạc Chi Chu, em mê muội vì anh.”
Ngực có cái gì đó đang dâng trào, Bạc Chi Chu bình tĩnh nhìn cô, khàn giọng nói: “Em không phải đang dỗ dành anh đấy chứ.”
Phản ứng của Ân Thần là hôn anh một cái.
Vành tai của Bạc Chi Chu đều đỏ lên.
“Mà nếu anh luyến tiếc em…..” Ân Thần tiếp tục nói, nhướng mày: “Vậy thì đi với em, chỉ cần anh nỡ buông công việc của anh xuống.”
Bạc Chi Chu: “Em sẵn sàng dẫn anh theo.”
Ân Thần cười đùa: “Đương nhiên, chỉ cần anh không sợ.”
Biểu cảm Bạc Chi Chu lúc này mới dịu xuống, anh nói: “Từ thời khắc đó em cứu anh, anh đã không có gì phải sợ.”
“Vậy bây giờ xuất phát thôi.” Ân Thần nghĩ một chút: “Nếu anh cũng đi, vậy trước tiên về nhà một chuyến, dẫn theo Philip.”
Bạc Chi Chu mím môi cười vì “về nhà” thuận miệng của cô.
Thế là Philip đang vui vẻ quyến rũ con mèo nhỏ đẹp lại tuyệt vọng bị ấn vào trong lòng nữ ma đầu, tiếp theo tính kế thành công con sen đen dày lên đường ngồi trên máy bay bay tới bên kia đại dương.
Máy bay đi đến lãnh thổ của một nước nhỏ vô danh trên bờ biển phía đông của biển Baltic, hạ cánh trên đường băng của một vườn được bao quanh bởi cây xanh.
Ân Thần ôm Philip đi xuống, người đã bị liệt thành một chiếc bánh mèo vì say máy bay, tóc dài bị gió thổi bay, cô mỉm cười với Bạc Chi Chu: “Chào mừng đến lãnh địa của em.”
Bạc Chi Chu đi xuống, nhìn xung quanh.
Đây là một vườn chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, có rừng cây rậm rạp và khu săn bắn nối liền với núi sau, hồ nước rộng lớn, yên tĩnh, tạo hình trước sau vườn hoa trang nhã, mà ở giữa tất cả, một tòa lâu đài hoa lệ theo phong cách thời Trung cổ lẳng lặng đứng sừng sững.
Họ xuống máy bay, đột nhiên vô số con dơi bay tới, hóa thành từng nam nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, họ cung kính quỳ xuống: “Cung nghênh Ngô vương!”
Ân Thần dè dặt gật đầu, chỉ vào Bạc Chi Chu: “Đây là ca giả của tôi, các anh kính trọng anh ấy như kính trọng tôi.”
Một đôi mắt đỏ tươi quét về phía Bạc Chi Chu, lại thu hồi, họ cúi đầu: “Vâng.”
“Tản hết đi.” Quản gia muốn cầm ô đen cho Ân Thần, Ân Thần từ chối, ông vòng qua họ, nói với Bạc Chi Chu: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi dạo.”
Toàn bộ lâu đài là màu đen, có mái vòm và tháp nhỏ sắc bén theo phong cách Gothic độc đáo, đường cong sắc nét mà mỏng thể hiện sự sắc bén như dao và sự ung dung, ngạo mạn của bóng tối.
Vừa bước vào cổng, nhìn thấy mái vòm cao cao được chống đỡ bởi tám cột trụ cao lớn, phía trên vẽ chạm nổi hoàng hôn của chư thần rực rỡ, đèn chùm pha lê lộng lẫy rủ xuống, làm cho ánh sáng trở nên sáng chói rực rỡ, rải ở trong phòng hoa mỹ, càng lộ ra vẻ đẹp lộng lẫy.
“Tòa lâu đài cổ này được xây dựng từ thời Phục Hưng, em mời kiến trúc sư tốt nhất, mất hai mươi năm xây dựng.”