Ý định ban đầu của cô là suy xét vì Bạc Chi Chu, nhưng có lẽ giọng điệu của nữ vương Vatican quá nghiêm khắc, uy nghiêm, khiến Bạc Chi Chu coi đây là quở trách.
Ân Thần nhìn Bạc Chi Chu ngẩn người, chợt thản nhiên cười khổ một tiếng, cúi đầu nói: “Biết rồi.”
Mẹ nó!
Ân Thần hận không thể tự tát chết chính mình!
Hình ảnh chết tiệt này! Nhìn bạn trai đau lòng, cô thật hận không thể xông lên ôm hôn nâng anh lên!
Nhưng mà hình ảnh không thể sụp đổ! Làm sao nữ vương Vatican thống trị Huyết tộc nghìn năm tối thượng lại xin lỗi! Làm sao có thể vì cảm xúc của một kẻ yếu đuối mà nhìn trước ngó sau! Ngay cả người đó là ca giả mà cô mới phát hiện ra.
Lúc Ân Thần không biết nên làm như thế nào, Bạc Chi Chu đã buông tay, để lại một câu anh đi xử lý công vụ, rồi đi lên lầu.
Ân Thần trơ mắt nhìn hình bóng anh rời đi, nhịn không được vừa định gọi anh lại, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến năng lượng biến động mãnh liệt.
Ân Thần đứng dậy, nhìn thấy từng đoàn sương đen tụ ngoài cửa sổ, sương đen đó lan tràn vào trong phòng, toàn bộ đại sảnh lập tức tối sầm.
Bóng tối, vì loài người nên sợ hãi, nhưng bóng tối, mới là thứ Huyết tộc thích thú và tin tưởng, thiên đường hoan lạc!
Trong bóng tối, đột nhiên lóe lên một đôi mắt màu đỏ tươi.
Một đám cường giả hô mưa gọi gió ở thế giới Huyết tộc xuất hiện ngoan ngoãn, chỉnh tề ở trước mặt nàng, quỳ một gối xuống, cúi đầu trước cô không chút do dự: “Ngô vương!”
Mỗi một người họ, đều có dung mạo anh tuấn đến cực hạn trong tưởng tượng của loài người, đều có quyền thế, của cải, danh vọng tột đỉnh trên thế gian, tận hưởng vẻ đẹp, trường thọ, ái mộ khiến người ta hâm mộ…… Tất cả đều là những món quà bóng tối ban cho họ!
Nhưng giờ phút này, họ đều quỳ ở chỗ này, vô cùng khiêm tốn mà cuồng nhiệt bái kiến vua của họ!
“Hôm nay chúng tôi nghe thấy quyền trượng Huyết Thần vang lên, biết là Ngô vương tỉnh lại, vội vàng chạy tới triều kiến.” Kevin, một trong hai thân vương đời thứ năm đứng đầu, vui mừng nói: “Ngô vương ngủ say trăm năm, chúng tôi trông ngóng mong chờ, bây giờ Ngô vương tỉnh lại, có thể dẫn chúng tôi trở lại huy hoàng!”
Làm cho một vị thân vương đời thứ năm Aure cũng nhìn cô chờ mong.
“Tôi tỉnh lại mấy ngày nay, xem các anh thống lĩnh nhóm tộc rất tốt, sau này tất cả như thường là được.” Ân Thần đưa tay đỡ Kevin và Aure lên: “Giao tộc cho các anh, tôi rất yên tâm.”
Aure hổ thẹn nói: “Chúng tôi vẫn không phụ sự mong đợi của vua, quản thúc không đủ ở phương đông, lại có người vô cùng gan dạ chọc giận vua.”
“Họ không nhằm vào tôi, mà là ca giả của tôi, họ xem thường giới luật, xem thường khế ước và Thánh giáo, tự tiện nhúng tay vào nhân tộc thị phi, suýt nữa dẫn đến thảm họa! Tuyệt đối không được buông lỏng!” Ân Thần lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, triệu tập nhóm tộc Mật đảng, điều tra kẻ chủ mưu phía sau, tôi ngược lại muốn xem xem, là ai tùy ý càn rỡ như vậy!”
“Vâng!”
Kevin: “Tôi sẽ phái hai người đến bảo vệ sự an toàn cho ca giả của ngài.”
“Không cần, anh ấy do tôi tự bảo vệ.”
Kevin và Aure liếc nhìn nhau, biết ý nghĩa của ca giả đối với Huyết tộc, cũng không cưỡng cầu: “Vâng.”
Trong phòng sách tầng hai, Bạc Chi Chu nhìn hình ảnh tầng một hiển thị trên màn hình máy tính, vẻ mặt ảm đạm.
Nhất là khi Ân Thần mỉm cười vỗ vai Kevin, khi Kevin ngẩng đầu đáp lại với vẻ ngưỡng mộ và vui mừng, anh mím môi, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Cô là duy nhất của anh, nhưng là vua của rất nhiều người.
Nghĩ bao nhiêu, muốn cô thành một mình của anh, để trong lòng và trong mắt cô, cũng chỉ có thể nhìn thấy anh!
Đột nhiên ngực đau nhói, Bạc Chi Chu rên rỉ, một tay gắt gao nắm chặt góc bàn, một tay che ngực, khi nhấc lên, lòng bàn tay đầy máu đen.
—— Máu chảy ra từ ngực!
Anh nhìn máu đó khá lâu, nhắm mắt lại, xoay người vào phòng tắm. Nhóm người Kevin rời đi, sắc trời đã muộn, Ân Thần cũng không quấy rầy Bạc Chi Chu, chỉ có thể trở về phòng của mình.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đi làm với Bạc Chi Chu.
Bạc Chi Chu sắp xếp thân phận thư ký cho cô, bàn làm việc cũng sắp xếp ở trong văn phòng của mình.
Nữ vương Vatican đương nhiên sẽ không làm công việc của thư ký, trên thực tế, từ rất lâu cô đã không làm bất cứ công việc gì, những công việc bình thường đó đều có Kevin đến thu xếp, cô là đời thứ tư duy nhất của Huyết tộc, tồn tại như một vị vua, đã sớm là một người lãnh đạo tinh thần đặt ra quy tắc, ngăn chặn bốn phương, có ý nghĩa giống với quyền trượng.
—— Anh có thấy quyền trượng nhà ai còn phải sắp xếp lịch trình hội nghị à?
Cho nên mỗi khi có thư ký hành chính, giám đốc và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn vào văn phòng mời Bạc Chi Chu ký văn kiện, chính là nhìn thấy cảnh tượng vị thư ký mới kia nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là lật sách xem tin tức.
Không thể không nói, người ưa nhìn chính là có ưu thế, nếu người khác làm như vậy, sẽ bị cả tập đoàn chỉ trích không làm việc đàng hoàng, bám lấy người ở vị trí cao, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của Ân Thần, cả người khí thế bá liệt ung dung kia, thậm chí ngay cả tư thế lúc nghỉ ngơi cũng tao nhã cao quý làm cho người ta không dám không tôn trọng, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy dường như tổng giám đốc Bạc lãnh đạm nhã nhặn của họ mới là người bị bao bọc!
Chị đại không làm việc có thể gọi là không có việc gì không?! Đó gọi là ngẫu hứng! Đó gọi là hào phóng! Đó gọi là……. Dù sao quả thật cũng là không làm việc.
Nhưng không làm việc có liên quan gì chứ! Cô có thể hoàn toàn hòa giải khí thế trong văn phòng!
Nghĩ lại mỗi lần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc Bạc dịu dàng quyến luyến nhìn khuôn mặt của người đẹp; nghĩ lại khi tổng giám đốc Bạc nhíu mày muốn phát hỏa, có vô thức liếc nhìn người đẹp không ầm ĩ nữa hay không….
Từ trước đến nay văn phòng tổng giám đốc là khu vực cao áp tử thần, không biết từ khi nào đã tản ra mùi ngọt ngào của thức ăn cho chó.
Rất nhiều tinh anh mặt lạnh cấp cao ngoài mặt bình tĩnh, sau lưng đã thành lập vô số nhóm nhỏ bắt đầu điên cuồng yy rạp nhỏ của hai người!
Ân Thần hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này, cô vì bảo vệ sự an toàn của bạn trai mà tận tâm tận lực, ngoại trừ lúc Bạc Chi Chu đi vệ sinh có thể nói là như hình với bóng.
Cho đến ngày hôm nay, sắc mặt Kevin nặng nề báo cáo: “Vua, vừa nhận được tin, không biết vì nguyên nhân gì mà phong ấn ở cấm địa dần dần nới lỏng.”
Vẻ mặt Ân Thần nghiêm trọng.
Bạc Chi Chu họp trở về, thấy Ân Thần đứng bên cửa sổ sát đất, vòng ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.