Chương 25: Huyết tộc mê tình (9)
Nữ vương khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khát máu lạnh như hồng ngọc chậm rãi nâng lên, nhìn xung quanh mọi mặt.
“Là ai!”
Giọng nói trầm thấp của cô giống như chỉ dụ của thần, mang theo uy nghiêm và thịnh nộ không thể lường trước: “Là ai đang khiêu khích tôn nghiêm của hoàng tộc Vatican! Là ai đang thèm muốn ca giả của ta! Là ai!”
Tất cả mọi người ẩn trong góc nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều chìm xuống, giống như bị đè đầu xuống vực thẳm trong nháy mắt!
Quyền trượng, hoàng tộcVatican, ca giả.
Mấy từ này cộng lại với nhau, hợp thành một khủng bố tồn tại khiến chúng ngay cả nghĩ cũng không dám.
—— Vị đã từng khống chế quyền lực tối cao của Mật đảng và nhóm tộc, tượng trưng cho Huyết tộc, mà nay nữ vương Vatican Augustus đã ngủ say hơn hai trăm năm!
Cô tỉnh lại, cô tỉnh lại khi nào!
Không phải nói……. không phải nói cô sẽ ngủ say vĩnh viễn ư!
Chúng không dám tin, nhưng sau đó, theo giọng nói của cô, một ý nghĩ còn đáng sợ hơn tràn ngập trong tâm trí chúng.
Nữ vương tỉnh lại, mà chúng, lại trước mặt cô, đang lén giết ca giả của cô?!
Lén giết ca giả, đó là không thể chối cãi, thâm thù đại hận chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, càng huống chi, đó là nữ vương!
Phản ứng cơ thể nhanh hơn ý thức, chúng quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng đã quá muộn.
Ánh mắt Ân Thần đã nhìn về phía họ, xuyên qua kết giới hư ảo, thấy rõ bóng dáng chật vật chạy trốn của chúng.
Cô cầm quyền trượng, dùng lực đi xuống, tàn nhẫn đập lên nóc xe, có những hoa văn huyền diệu phức tạp lan tràn trên mặt đất, đột nhiên chúng từng cái tự bốc cháy, trong tiếng la hét hóa thành tro đen.
—— Cấp bậc Huyết tộc rõ ràng, xem thường cấp trên, cấp dưới, sẽ bị hình liệt hỏa thiêu thân.
Ân Thần mở tay ra, cuối cùng Huyết tộc cấp bậc cao nhất bay thẳng tới trước mặt cô, dưới uy áp của cô cố gắng quỳ xuống.
Cô lạnh lùng nói: “Là ai bảo chúng mày đến đây?!”
Bản tính của Huyết tộc làm cho anh ta không cách nào nói dối huyết thống cao hơn, anh ta mở miệng vừa muốn nói, bỗng trừng mắt, cả người nổ tung hóa thành tro bụi.
Trong mắt Ân Thần hiện lên tia lạnh lùng.
“Tốt, rất tốt.” Cô cười lạnh một tiếng, vươn tay cầm quyền trượng, đột nhiên hồng ngọc được khảm ở quyền trượng phát ra một luồng sáng mạnh, cô cầm quyền trượng, dùng sức chấn động thật mạnh xuống mặt đất.
Có những sóng âm cổ xưa vô hình trong thế giới tăm tối, giống như tiếng chuông kéo dài hàng nghìn năm.
Thành phố B, nước H, thậm chí cả phương đông, vô số Huyết tộc đang săn bắn, hoặc tìm kiếm niềm vui, hoặc đàm phán…… ngụy trang đủ loại thân phận, làm đủ loại chuyện đồng thời choáng váng.
Trong nháy mắt, họ không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn về một hướng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Là ai, đánh quyền trượng của Huyết thần!
Là ai, châm ngòi lửa giận của vua!
Đã trăm năm trôi qua, là ai thức tỉnh từ lịch sử cổ đại, giẫm lên đất phương đông, lấy âm thanh của trượng, hiệu lệnh bốn phương, cúi đầu trước vua không thể nghi ngờ!
Chỉ có một người.
Từ trước đến nay, chỉ có một người.
Mà bây giờ, cuối cùng cô, tỉnh lại rồi!
……….
Con Huyết tộc cuối cùng hóa thành tro bụi, Ân Thần nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh và vẻ mặt khiếp sợ của vô số loài người, khẽ nắm quyền trượng.
—— Xe cộ và đường xá bị vỡ nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, biểu cảm mọi người trên xe bỗng trống rỗng, ký ức vừa rồi toàn bộ biến mất, tỉnh táo lại chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Ân Thần kéo cửa xe Maybach ra, ngồi vào, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, mới quay đầu, nhìn Bạc Chi Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Năng lực và sức mạnh của cô chỉ mất hiệu lực trước mặt anh.
Vì anh là sự tồn tại duy nhất của cô.
“Thật xin lỗi.” Giọng nói trầm thấp mà áy náy của cô: “Suýt nữa đã khiến anh gặp nguy hiểm.”
Rõ ràng cô đã từng buông lời, cô ở một này, cũng không ai có thể tổn thương anh.
Nhưng suýt nữa đã bị chát chát chát vả vào mặt!
Bạc Chi Chu thoát chết trong chỗ chết, lại không thấy hoảng sợ nhiều, thậm chí cũng không hỏi bất kỳ câu nào đối với cảnh tượng quỷ dị kỳ ảo vừa xảy ra, chỉ nhìn cô thật sâu: “Vừa rồi em nói, anh là gì của em?”
Ân Thần hơi nâng cằm lên, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Bạc Chi Chu lại cười.
Đột nhiên anh nhớ tới, tư liệu bí mật anh từng xem qua, phía trên nói như thế này:
Ca giả, là loài người có cám dỗ trí mạng đối với Huyết tộc, là linh hồn và bạn đời họ tìm kiếm, là sự tồn tại khiến họ vô cùng yếu ớt lại vô cùng mạnh mẽ.
Một Huyết tộc, chỉ có một ca giả, ở trong biển người mênh mông, e rằng cả đời cũng sẽ không gặp được, nhưng một khi gặp được, đó chính là sự tồn tại vĩnh viễn không thể từ bỏ của họ!
Cô nói, anh là ca giả của cô.
Anh là sự tồn tại duy nhất của cô!
“Anh cười cái gì!” Nữ vương kiêu ngạo dường như đột nhiên bị chọc giận: “Anh rất đắc ý, anh đắc ý có thể làm chủ cho em? Không có khả năng, anh cũng chỉ là con mồi của em, từ trước đến nay chưa từng có đạo lý thợ săn bị con mồi dắt mũi! Tôn nghiêm của nữ vương là tối thượng, không ai có thể vượt qua, cho dù là anh cũng thế!”
“Anh không đắc ý.” Bạc Chi Chu dùng ngón tay chống mũi, cố gắng kiềm chế ý cười không làm nữ vương xù lông tức giận, nhưng nhìn ánh mắt của cô vẫn không che giấu được ý cười dịu dàng như nước: “Chỉ là anh rất vui, vui vì anh rất quan trọng đối với em, em sẽ không nỡ vứt bỏ anh.”
Ân Thần hơi sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: “Người thân của anh đều cho rằng anh là quái vật, quả thật anh nghĩ anh cũng là người không rõ ràng, cũng chỉ có em không sợ anh, ruồng bỏ anh, cho nên nếu em cũng vứt bỏ anh, vậy anh thật sự không biết, mình còn có giá trị sống gì nữa.”
Sắc mặt anh nhợt nhạt, không thấy rõ được nỗi buồn tủi thân, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm và tuyệt vọng thấu xương.
Ân Thần mím môi, nhìn thẳng phía trước, lại nói: “Có thể có được sự coi trọng của em, anh đã là người may mắn trong hàng tỷ người, chỉ cần anh nghe lời khôn ngoan, em sẽ cho phép anh ở lại bên cạnh em, che chở và cưng chiều anh.”
Bạc Chi Chu nhìn cô, dùng âm mũi “Ừ” một tiếng.
Anh nhìn ánh mắt của cô rất kỳ lạ, giống như là lưỡi rắn liếm trên da thịt, khiến cho Ân Thần bất giác nổi da gà trên cánh tay.
Ân Thần buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Có thứ muốn ra tay với anh, mấy ngày này em sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh, cho dù là anh đi làm cũng vậy.”
Bạc Chi Chu gật đầu.
Vì thế Ân Thần trở về biệt thự một lần nữa.
Ừm, tuy trải qua một chút rắc rối, nhưng lặng lẽ hóa giải lúng túng khi gặp lại, Ân Thần cảm thấy vẫn rất tốt.
Vào phòng, cô trực tiếp ngồi trên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô đang đợi bộ phận cũ của mình, quyền trượng Huyết Thần vang lên, họ chắc chắn sẽ đến chào cô trước.
Nhưng Bạc Chi Chu lại hiểu lầm.
“Hôm nay em, có vẻ như rất vất vả…..” Anh khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi cởi nút cổ áo ra: “Có cần hay không…….”
“Không cần!” Ân Thần nhớ lại lúc đó mất kiểm soát, theo bản năng quát lên: “Không nên làm động tác ám thị như vậy ở trước mặt Huyết tộc!”