Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 28

"Anh không biết anh đang làm gì à!" Răng nanh sắc bén nơi khóe môi của cô còn vươn chút màu, trong mắt hiện một tầng hồng nhạt: “Anh có biết trêu chọc vào một kẻ Huyết tộc có ý nghĩa gì không! Anh se bị hút máu đến khô cả người! Sẽ chết khi chỉ còn một chút da! Anh cho rằng chuyện này có thể vui đùa sao! Du͙© vọиɠ của Huyết tốc trước giờ chỉ có dây dưa với tử vong mà thôi! Chuyện lớn như vậy cơ bản anh không thể gánh vác được!”

Bạc Chi Chu bị cô hung dữ đẩy ra va vào trên cửa, toàn bộ căn phòng đều là mùi vị máu thơm ngon của anh, Ân Thần ngửi được mà máu sục sôi! Cô không dám lại ở căn phòng này lâu thêm nữa, lập tức xoay người định rời đi, lại bị Bạc Chi Chu giữ chặt lại: “Đừng đi mà.”

“Hôm nay chúng ta không đủ bình tĩnh.” Ân Thần hất tay anh ra, lạnh lùng nói, cơ thể hóa thành một làn sương đen biến mất: “Đợi khi em trở về, em mong anh tỉnh táo lại.”

Đột nhiên căn phòng yên tĩnh lại.

Philip vẫn luôn trốn ở ban công rình trộm ngửi được hương của nữ ma vương đã biến mất, mới nhẹ nhàng chạy tới với đôi chân nhỏ đi vòng quanh chân Bạc Chi Chu kêu meo meo.

Bạc Chi Chu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nếu Ân Thần ở chỗ này, cô chắc chắn sẽ khϊếp sợ.

—— Bởi vì trên mặt của Bạc Chi Chu không có sự sợ hãi hay điên cuồng như cô nghĩ mà ngược lại là rất bình tĩnh, thậm chí tỉ mỉ có thể nhìn thấy ý cười trên khóe mắt của anh.

Cảm xúc này không phải là cảm xúc xúc động bất chấp tất cả, mà cố gắng chèo kéo, từ lúc bắt đầu cái kết cục này đã định sẵn.

Bạc Chi Chu lười nhác đứng thẳng eo, áo sơ mi trắng thẳng tắp đã có vài nếp nhăn nhiễm vệt máu, anh nhẹ nhàng sờ lên cổ của mình, chỉ còn lại một miệng vết thương nhỏ, sau đó khom lưng bế Philip lên.

“Trên đời này thứ ám ảnh con người nhất không phải là không có được từ đầu đến cuối, mà chỉ cho bạn hưởng được một chút lại không cho bạn thỏa mãn, để cho bạn cả đời đều nhớ nhung hương vị kia, luyến tiếc không thể quên được.” Bạc Chi Chu lẩm bẩm, nhéo bàn chân của Philip: “Mày nói có đúng không?”

Philip nhếch mặt mèo ra, vô cùng uất ức kêu một tiếng!

“Mày có nói với tao cũng vô dụng, tao không có cách nào làm được cô ấy, ta chỉ muốn làm mọi chuyện cho cô ấy vui thôi.” Bạc Chi Chu xoa đầu mèo, cười nhẹ nói: “Sau này cô ấy cũng đạp lên đầu hai chúng ta, mày cũng nên thích ứng sớm một chút, mau chóng chỉnh lại thái độ của mình nếu không mày lỡ chọc cô ấy giận rồi, tao cũng không thể cứu mày được…”

Ngay cả cái xẻng xúc phân cũng biểu tình, hoàn toàn không thể trông cậy vào được, Philip meo meo vài tiếng giống như chết đi, rũ đuôi và tứ chi xuống bị Bạc Chi Chu nắm da sau gáy xách lên đi ra khỏi phòng bếp.

Bạc Chi Chu nói: "Cô ấy nói mày nặng, tao cũng cảm thấy mày nên giảm cân đi, tối hôm nay mày đừng có ăn cơm, đi ngủ sớm chút đi.”

Philip: "... Meo meo meo meo!"

Thật mở rộng tầm mắt, anh là người thấy sắc quên mèo! Cái nhà này không thể ở lại được nữa! Nó muốn bỏ trốn khỏi nhà này meo meo!

...

Xảy ra chuyện như vậy, Ân Thần cũng không biết làm sao đối mặt với Bạc Chi Chu.

Hơn nửa đêm cô đứng ở đường cái gặm ngón tay thành hình răng cưa một hồi lâu, trong lòng hận bản thân không biết kiềm chế.

—— Mày bị ngốc à, không phải là người ta chủ động một chút rồi sao, không phải chỉ có chút máu ngọt thôi sao, mày sao lại mất khống chế như vậy rồi!

Mặc dù đây chỉ là lỗi lầm mỗi người đàn bà đều phạm phải, nhưng mày không được! Mày là một con thú có đạo đức! Không thể vì sắc mà quên... Hả?

Nhớ tới lời nói của mình tàn nhẫn khi ở trong phòng, lòng Ân Thần quyết định, trước không nên quay về! Nhân dịp này có cơ hội thu dọn thành phố B cho xong một lần luôn!

Ban đầu Huyết tộc xuất hiện ở phương Tây cho đến nửa thế kỷ mới di chuyển xen lấn vào phương Đông, nước H là có nhiều đất rộng, cũng dân cư đông ở khắp nơi, có thể nói Huyết tộc thích nhất là đi săn con mồi, càng ngày càng nhiều Huyết tộc nhập cư trái phép vào đây nhưng Huyết tộc cao đẳng có lực khống chế lại không nghiêng về phương Đông, đã có vô số kẻ bỏ mạng trên tay Ân Thần, chỉ vì họ nhìn thấy nước H này phồn hoa thái bình nê có vô số Huyết tộc cấp thấp làm trái với giới luật mà tùy ý săn gϊếŧ.

Không có nguyên tắc, không có phạm vi, họ kiêu ngạo điên cuồng nhiều năm rồi, cũng nên làm gương để cải tổ lại giới luật của Huyết tộc phương Đông rồi!

Ân Thần chậm rãi đứng lên, sương đen nhẹ nhàng quấn quanh người, áo dài phết đất màu đen nhẹ nhàng thay thế sang quần áo đơn giản, tóc dài ngang lưng được búi chéo lên bằng một chiếc vương miện màu huyết, con ngươi tanh hồng dị thường của cô nhìn về phương hướng kia, một giây sau lập tức biến mất.



Bạc Chi Chu phát hiện mình tính sai rồi.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ lướt qua như nước, nửa khuôn mặt anh giấu trong bóng đêm, mờ mịch không rõ cảm xúc.

Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi!

Từ nửa đêm hôm đó cô rời đi, đã suốt năm ngày cô không có trở lại.

Cô tức giận như vậy sao? Là cảm giác bị xúc phạm à? Hay là bởi mất khống chế với mình mà tức giận?

Hay là bên ngoài, có ai đó khác đã khiến cho cô hứng thú hơn rồi?

Nghĩ đến việc cô có thể đang ở cùng với một người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ, đáy mắt của Bạc Chi Chu hiện lên một mảng đen tối hung ác và nham hiểm.

“Thật kỳ lạ, vừa rời trời vừa nắng đẹp, bây giờ trời lại đầy mây rồi.” Lưu Các đột nhiên cảm tháng lên tiếng: “Cũng không có nghe nói hôm nay trời sẽ mưa…”

Bạc Chi Chu nhìn sắc trời không biết từ khi nào, đã bao phủ đầy mây đen, sắc trời tối tăm u ám, làm cho người thấy áp lực vô cùng.

Anh đang muốn thu lại tầm mắt, nhưng khóe mắt lại thoát nhìn thấy một bóng màu đen nhanh chóng xẹt qua, sau đó lại có một bóng khác!

Đột nhiên anh quay đầu, nhìn chằm chú ngoài cửa sổ.

Đó là một ít sương đen tụ thành quái vật có tứ chi như con người, nhưng cơ thể như là dã thú, chúng ta bám trên đầu tường mở miệng rộng lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn của loài dã thú, giống như ma quỷ trong truyền thuyết phương Tây.

Chúng nó lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên đường cao tốc xe đang chạy, từng chiếc ô tô không biết mà xuyên qua cơ thể của bọn chúng, nhưng ánh mắt của chúng nó lại tham lam mơ ước nhìn chằm chằm vào anh.

Giữa tầng mây đen chợt hiện lên một đoạn sấm sét, kéo thật dài trên bầu trời, chúng hung ác và liều lĩnh nhào đầu về bóng dáng phía trước.

Đồng tử của Bạc Chi Chu co rúm lại: “Cẩn thận!”

Chợt sức lực bùng nổ lê từ bốn phương tám hướng đánh mạnh vào ô tô, chỉ trong nháy mắt kính thủy tinh trên xe nổ tan nát, ngay lúc chiếc xe kia sắp sửa bị ép thành một cục thì một nguồn sóng lực mạnh mẽ và uy hϊếp hơn tấn công từ phía ngược lại chạy tới đây!

Chỉ trong nháy mắt ma quỷ sắp tới gần xe lập tức tiêu tan đi!

Một bóng dáng thon dài quỷ mị xuất hiện ở phía trước xa xa, góc áo dài phết đất không gió mà tự động bay, một cây quyền trượng hoa văn phức tạp xinh đẹp đến khó có thể hình dung được lẳng lặng lơ lửng trở trước mặt cô, vầng sáng màu đỏ tươi lấy cô làm trung tâm phóng ra che trời lấp đất, nơi vầng sáng đi qua tất cả ma quỷ và Huyết tộc cấp thấp đang chạy trốn đều hóa thành hư vô!

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi hồng giống như đá quý…