Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 27

“Ngài còn chưa nghỉ ngơi à.” Anh cởϊ áσ khoác ra, kéo cà vạt xuống, cuối cùng trên mạt cũng thể hiện một tia mệt mỏi uể oải.

“Không phải anh cũng thế sao, bây giờ mới về.” Ân Thần lót mèo từ đầu đến đuôi, không để ý nhìn anh: “Đừng nghĩ rằng anh có thể sống sót thì không có việc gì anh mất cơ thể, còn hơn một nửa máu, lại uống máu của anh, nhìn vẻ ngoài không có việc gì nhưng trong cơ thể anh đang bắt đầu tiến hành biến dị làm cho người ta sợ hãi, anh không cảm thấy trong khoảng thời gian này luôn có cảm giác không có sức lực, thậm chí còn đau đớn co rút, choáng váng hay sao?”

“Thì ra nguyên nhân là như thế.” Bạc Chi Chu xoa thái dương mình, lại cười nhạt: “Có thể sống sót đã là phúc đức lắm rồi, còn chuyện khác tôi không dám cầu xin xa vời.”

Ân Thần nghe vậy híp mắt, bình tĩnh đánh giá anh trong chốc lát.

“Em nhìn anh không được khỏe lắm.” Cô bỏ Philip ra, nháy mắt Philip lại té ngã nhào xuống mặt đất trốn mất dạng, Ân Thần cũng không thèm quan tâm đến nó, đi đến trước mặt Bạc Chi Chu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, dường như dịu dàng vô cùng: “Có chuyện gì phiền lòng nói cho em biết, em sẽ giải quyết giúp anh.”

Cô dùng đầu ngón tay phác họa mặt mày hơi ủ dột của anh, nhẹ giọng mềm mại thủ thỉ: “Em không thích dáng vẻ nhíu mày của anh, cho nên, ngoan nào, ai khiến cho anh không vui nói cho em biết đi, em sẽ làm cho tên đó biến mất khỏi trước mắt anh vĩnh viễn.”

Bộ dáng cô hạ giọng âu yếm nói, đủ để cho bất cứ kẻ nào đều si mê hoa mắt.

Bạc Chi Chu nắm lấy tay cô, bốn mắt nhìn nhau, im lặng nửa ngày anh mới trầm giọng nói: “Em đối xử với anh như thế là vì máu của anh thôi, phải không?”

“Anh thật đáng yêu đấy cục cưng à.” Ân Thần cười: “Không những thế, mà còn vì em thích anh.”

“Em gạt anh.” Tay anh căng thẳng, giọng cũng mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: “Mẹ của anh, em trai của anh đều hận đến mức muốn gϊếŧ chết anh, từng người họ cũng ghen ghét anh đến thế, một người chỉ vì muốn ngồi ổn định trên chiếc ghế bà Bạc mà mới sinh ra anh, ở trong lòng bọn họ, anh cũng chỉ là một con quái vật mà thôi. Em cũng thế, em cũng chỉ vì thích máu của anh cho nên mới nói những lời ngon tiếng ngọt với anh thôi, đến khi em chán ghét rồi em sẽ không chút do dự mà quay đầu rời đi.”

Hô hấp của Ân Thần hơi dừng lại.

“Cái gì!” Trong lòng của Ân Thần giận đến tím mặt: “Bạn trai của em thế này mà bị mắng là quái vật! Đây là người thân ruột thịt cái quỷ gì thế! Em muốn đi gϊếŧ chết hết bọn họ!”

Quy Tắc thật sự muốn điên lên: “Thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật! Em gái à, ngươi phải bình ổn lại!”

“Nếu em muốn máu của anh thì tới đây đi.” Đột nhiên Bạc Chi Chu kéo cổ áo của mình ra, nút áo ở cổ áo bị căng chặt nên đứt lìa rơi trên mặt đất, anh ngửa đầu lên để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn của mình: "Mạng của anh là do em cho, trừ chuyện này ra anh cũng không biết trả lại như thế nào. Thay vì chết trên tay người khác, không bằng bị em hút khô máu, kiếp sau anh không nợ ai nữa!"

Ân Thần vừa nhìn thấy đã không kiềm được, Bạc Chi Chu đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn lập tức buông tha niềm tin cầu sinh rồi!

Ôi trời ơi, bạn trai của mình ở vị diện này khổ quá mà, làm mình cũng đau lòng chết mất!

"Anh đang nói chuyện ngu ngốc gì đấy." Ân Thần đè phần gáy của anh lại, chống trán mình lên trán anh: "Anh là con mồi được nữ vương Vatican xem trọng, em còn ở đây một ngày thì không ai có thể làm tổn thương anh cả!"

Cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của anh, con ngươi Bạc Chi Chu hơi co lại, một tay nắm chặt ở hông cô giống như phát tiết hung hăng mà làm cho nụ hôn này sâu hơn! Hàm răng cắn lên cánh môi, mùi máu tươi lập tức ngập đầy giữ răng môi, An Thần bất chợt rùng mình, ánh mắt chỉ lập tức bị một tầng ánh sáng hồng bao lấy trong thoáng chốc, cô theo bản năng muốn lui ra, nhưng Bạc Chu Chi lại ôm lấy cô thật chặt giống như con mồi đang cố cuốn lấy dây leo, đời đời kiếp kiếp đến chết không ngừng!

Bản năng Huyết tộc bốc lên, móng tay của cô bắt đầu duỗi dài ra, độ cong sắc bén như mũi dao nhọn dễ dàng cắt nát vải áo sơ mi và làm bị thương da tay của anh, cô bóp chặt cổ anh, ấn lên bàn làm việc, lòng bàn tay lưu loát tìm động mạch máu hấp dẫn toàn bộ cảm quan của cô, cầm lòng không đậu mà cúi đầu, thở vào cổ của anh, ngay khi Bạc Chi Chu tưởng cô muốn cắn xuống thì cô lại dừng ở nơi đó.

Vì sao, vì sao bây giờ cô còn do dự?

Bạc Chi Chu nhìn ánh đèn tối tăm ở trên đỉnh đầy, đáy mắt đều là sự say mê điên cuồng sâu thẳm, anh đỡ lấy gáy của cô, chậm rãi áp xuống cổ của mình, thở gấp: "Uống đi, xin em, anh muốn em uống.”

Nửa đời trước của anh nhàm chán đơn điệu, con đường phía trước u ám lạnh lẽo như băng vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua, cho đến khi gặp được cô, ma xui quỷ khiến làm sao lại chỉ muốn trở thành con thiêu thân lao vào lửa, dù tan xương nát thịt nhưng sợ cháy không đủ phát sáng cho cô.

—— Anh cam tâm chết ở trên tay cô!

Ân Thần cũng không nhịn nữa, cô cúi người cắn một ngụm, máu tươi ấm áp chảy vào khoang miệng cô cắn răng hung dữ nói: "Đây là do chính bản thân anh tự tìm đấy!"

Bạc Chi Chu bị sức lực của cô kiềm chặt sau khi đυ.ng đến tài liệu trên bàn, bên hông cũng đau đớn co rút một trận, anh cúi đầu kêu lên một tiếng khó chịu, nhưng không thể chú ý được chỉ si mê triền miên xoay sang hôn lên gương mặt của cô!

Ân Thần ấn bờ vai của anh gần như tham lam hút hết máu của anh, tiếng hít thở của người đàn ông bị đè nén nhanh chóng chiếm trọn lý trí của cô, đang lúc lý trí của cô đứng bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ thì Quy Tắc quát chói tai ở trong đầu cô: "Mau dừng lại! Ngươi định hút sạch máu anh ta sao!"

Giống như một chậu nước lạnh giội xuống, Ân Thần chợt tỉnh táo lại!

Cô khó khăn nhổ răng nanh của mình từ miệng vết thương của anh ra ngoài, lè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua vết thương, nơi đó đang không ngừng chảy máu đã lập tức khép lại, cô ngửa đầu lên chống lại con ngươi đen bóng ướŧ áŧ của Bạc Chi Chu, sắc mặt của anh tái nhợt đi, sắc môi cũng nhạt nhẽo, nhưng tinh thần vừa mệt mỏi vừa say mê, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng mang theo hàm xúc câu dẫn người.

—— Anh không biết, anh vừa rồi mới tìm được con đường sống trong chỗ chết!

Ân Thần kéo đầu của anh xuống, cắn đầu lưỡi hôn lên môi anh rồi đút máu của mình cho anh, anh hừ nhẹ một tiếng vừa định sờ lên hông của cô lại bị cô hung dữ đẩy ra!