Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 24

“Tina...”

Chiếc Maybach chạy với tốc độ cao, Bạc Chi Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy ngẫm về cái tên này.

Đó là một cái tên rất đẹp, khiến cho người ta nhớ đến một khu vườn đầy hoa đang nở rộ rực rỡ, hoặc là một cô gái thuần khiết mặc một chiếc váy dài nở nụ cười rạng rỡ đang xoay tròn giữa những bông hoa dưới ánh nắng.

Nhưng đặt cái tên này lên người vị nữ vương ung dung mà mà kiêu kỳ này, lại không hề mâu thuẫn, ngược lại còn hiện lên một vẻ đẹp tuyệt vời hơn khiến người ta phải bật cười khi nghĩ đến.

"Thưa ngài."

Lưu Các gọi anh mấy câu, khi nhìn thấy bộ dạng mất tập trung của anh trong gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Quả nhiên bạn gái mới là giống loài mạnh mẽ nhất trên thế giới, ngay cả một nhân vật tàn nhẫn, thông thạo kiếm pháp đạt đến đỉnh cao như ông chủ cũng có lúc mất tập trung.

Đợi đến khi Bạc Chi Chu hoàn hồn, Lưu Các cười nói: "Ngài đang nghĩ đến cô gái kia sao? Cô ấy thực sự rất xứng đôi với ngài."

“Thật sao.” Anh nở cười nhẹ, đưa tay lên đỡ trán, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: “Lần trước cậu đến nước D bàn chuyện dự án, có phải là ông Luân đã xây dựng một trang viên nước trái cây cho con gái út của ông ta đúng không, cậu gửi một cái thông báo, nhờ ông ta giúp đỡ tổng hợp lại một ít rượu vang đỏ có vị trái cây mang đến đây, phải là loại quả đậm mùi rượu có vị nhạt."

Lưu Các cảm thấy bản thân mình nghe nhầm: "Quả vị... rượu đỏ?"

Trên đời này còn có thứ đó sao?

“Thử một lần đi.” Bạc Chi Chu không muốn nói nhiều.

Nhưng trong lòng Lưu Các cũng hiểu, ông chủ ở nhà chỉ uống nước trắng, chắc chắn cái này là chuẩn bị cho cô gái kia.

Bạc Chi Chu: "Tôi bảo cậu điều tra tin tức về Huyết tộc, cậu điều tra thế nào rồi?"

“Dựa theo ý của ngài, tôi đã cử người liên lạc với dark web, tài liệu đã điều tra được đều ở trong này.” Lưu Các đưa tài liệu cho anh từ ghế phó lái, có chút lo lắng nói: “Thưa ngài, tôi đã cử người đi thăm dò Cơ quan An ninh Quốc gia, ý của họ là… 80% Huyết tộc có thể có thật.”

Không phải là có thể, mà là chắc chắn.

Bạc Chi Chu chậm rãi mở trang bìa, trang đầu tiên giới thiệu sơ yếu lý lịch của Huyết tộc, nhưng thông tin ở đây chi tiết và chân thật hơn nhiều so với thông tin lan truyền trên mạng và trong phim.

Trước đây anh chưa bao giờ hứng thú với những thứ yêu ma quỷ quái gì đó, cho đến khi tự mình trải nghiệm.

Anh lật sang trang thứ hai, trên mặt giấy viết Huyết tộc chia làm ba phe Mật đảng, Ma đảng và trung lập, từ đời thứ ba của Huyết tộc sinh ra mười ba chi gia tộc khác nhau.

Ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống dưới, sau đó dừng lại.

Ở bên dưới Mật Đảng dòng đầu tiên có viết: "Gia tộc Vatican."

"Gia tộc Vatican là hoàng thất của Huyết tộc, đồng thời là thủ lĩnh xứng đáng của Mật đảng, cuộc đời của bọn họ chính là bước từ chiến trường này sang chiến trường khác, từ ngai vàng này đến ngai vàng khác. Bọn họ là chinh phục, vinh quang , kiêu ngạo, máu và kiếm xen lẫn tạo thành ngôi vua và vương miện, là cả đời thắng lợi cùng thất bại và chết.”

Bạc Chi Chi khe khẽ nhắc lại hai chữ “Chinh phục”, cúi đầu cười một lúc lâu.

Bởi vì trăm trận trăm thắng cho nên kiêu ngạo sao?

Nếu đạt được quá nhiều, liệu cô có mất đi hứng thú với những gì đã có được, mà ngược lại cô sẽ đi tìm những cảnh vật tươi sáng mới, đi tìm người thú vị hơn sao?

Cho nên, nên làm thế nào mới có thể giữ được sự yêu thích của một vị nữ Vương, làm thế nào mới khiến bản thân không trở thành một kẻ thất bại sử dụng chán rồi bị vứt?

Xe ô tô từ từ chạy đến trước cổng biệt thự, Bạc Chi Chu khép tài liệu lại, gương mặt vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, đúng như thói quen thường thấy của các nhà tư bản đang chăm chú suy nghĩ và bày mưu tính kế.

Tất nhiên, mãi mãi có thể để cô cảm thấy mới lạ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mãi mãi có thể duy trì được hứng thú và tò mò của cô, khiến cô quen với việc theo đuổi, đi thực nghiệm và quan sát, đi theo bảo vệ, từng chút từng chút, ma sát thành công khiến trong lòng cô cảm thấy không nỡ bỏ, không thể vứt đi giống như nốt chu sa!

...

Bạc Chi Chu đi vào trong biệt thự!

Biệt thự này được bao quanh bởi núi và sông, môi trường rất yên tĩnh và thanh nhã, trong bán kính mười km không có người ở, có thể nói là một nơi vô cùng tốt để nghỉ ngơi - nhưng nếu sống ở đây quanh năm, sẽ không như vậy.

Lúc này trong biệt thự có rất nhiều những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hùng hồn đang đứng, dễ thấy đây không phải là những người bình thường, lúc này bọn họ đều im lặng đứng ở trong đại sảnh, nhìn thấy Bạc Chi Chu đều kính cẩn chào hỏi: “Ngài Bạc.”

Bạc Chi Chu vuốt cằm, nhìn người đàn ông bị trói chặt trên ghế đang cầu xin bên trong đại sảnh.

Người đàn ông này rất trẻ, vẻ ngoài có chút khôi ngô, khuôn mặt có vài phần giống với Bạc Chi Chu, chỉ là so với Bạc Chi Chu bình tĩnh và lạnh lùng, thì cả người cậu ta toát ra vẻ ăn chơi trác táng, kiêu ngạo, bướng bỉnh, độc ác và trẻ con, nhất là bây giờ đang bị trói lại còn bị bịt miệng, đang cực kỳ tức giận, nhìn thấy Bạc Chi Chu đến ánh mắt lộ ra thù hận và nham hiểm.