Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 23

Một đêm ngon giấc, sáng ngày hôm sau, Ân Thần đi xuống dưới lầu với tinh thần sảng khoái.

Cô thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu, mái tóc tím được búi lỏng, hàng lông mày lười nhác sáng sủa.

Vừa xuống lầu, cô liền ngửi thấy mùi cháy thơm của bánh bánh mì. Cô còn tưởng rằng là bảo mẫu đến nấu cơm, đi theo mùi thơm mới phát hiện hoá ra là Bạc Chi Chu. Anh mặc một chiếc tạp dề, đang đứng trong nhà bếp rán trứng, cùng với sự uyển chuyển nhẹ nhàng của tay anh, một quả trứng mềm đẹp được bày biện trên chiếc đĩa sứ trắng.

Cái gì, tổng tài bá đạo còn biết nấu ăn ?

Không không, đây cũng không phải điều kỳ lạ, nghĩ lại ở vị diện trước Diêm La cũng nướng thịt ngon lành.

Ân Thần vô cùng thích thú nhìn ngắm bóng lưng của anh, vừa kéo ghế ra ngồi xuống thì lại đè lên một thứ mềm mại kèm theo đó là tiếng mèo kêu thảm thiết “meoooo”.

Ân Thần sửng sốt, vội vàng đứng lên liền nhìn thấy một tảng thịt pha bởi màu cam trắng nằm dài trên ghế, lông toàn thân dựng hết lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm cô.

Ân Thần theo bản năng nói: “Đây là heo sao ? Tại sao lại có con heo béo phì như vậy?”

Nghe thấy cô nói nó là heo, con mèo cam xù hết cả lông lên, nó nhảy một phát lên bàn ăn, dựng đuôi lên một cách hung dữ meo meo meo lại còn vẫy móng vuốt đe dọa cô, hung dữ điên cuồng.

“Nó tên là Philip, một con mèo quýt, sinh ra đã mập như vậy.” Bạc Chi Chu xoay người lại đặt cái đĩa lên bàn, thuận tay đẩy Philip ra khỏi bàn, Philip kinh nghiệm phong phú lăn trên mặt đất, lại kêu meo meo meo về phía Ân Thần.

“Nó sợ ngài đấy.” Bạc Chi Chu nhìn cô, dung mạo tuấn tú nhướn mày nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Nó ngửi thấy mùi của ngài.”

Ân Thần: “…..”

Cô thầm nói trong đầu: “Ta cảm thấy anh ấy đang trêu đùa mình, ngươi nghĩ sao?”

“Ta không biết, ta không quan tâm, ta chỉ là một Quy Tắc lạnh lùng.” Quy tắc nghiêm túc

Ân Thần bán tín bán nghi ngồi xuống, Bạc Chi Chu rót cho cô một ly rượu đỏ, cũng không biết rượu này được làm ra như thế nào. Ở bên trong Ân Thần ngửi thấy một mùi hoa quả nồng đậm hơn cả ngày hôm qua, trên mặt cô dè dặt và lạnh nhạt, trong lòng lại càng chờ mong.

“Tôi không biết ngài hay ăn gì? Chỉ nghe nói rằng thức ăn của loài người ngài ăn như nhai sáp.” Bạc Chi Chu trầm mặc, một khuôn mặt biểu cảm lãnh đạm: “Nếu như ngài muốn, tôi có thể cho ngài ăn.”

Ân Thần nghe thấy lời này, bất giác nhìn vào cổ anh.

Đường cong trên cổ anh rất mảnh mai và đẹp, ngay cả những đường gân màu lục lam nhạt cũng tỏ ra yêu kiều và cấm dục. Cô đã từng cắn chỗ đó và nếm thử mùi vị máu anh ngọt ngào như thế nào…..

Oh! Người đàn ông ngọt ngào đáng chết này đang quyến rũ cô sao?

Cô nuốt nước bọt, nhịn không được mà phàn nàn với Quy Tắc: “Tính cách của anh ấy ở vị diện này tại sao lại lịch thiệp và lịch sự như vậy, anh ấy như vậy thật sự rất chân thiện mỹ, ta giống như cầm thú vậy, thế này thì sao ta nỡ ra tay đây.”

Bạc Chi Chu thật sự rất chân thiện mỹ?? Hahaha

Quy Tắc để cho thế giới không loạn, chán nản nói: “Vậy thì ngươi tiến tới cắn đi~ không phải người ta đã mời rồi sao.”

“Không không, bây giờ anh ấy bị thương vẫn còn chưa khỏi, sao ta có thể cầm thú như vậy được.” Dưới gầm bàn Ân Thần tự véo mình một cái: “Bình tĩnh bình tĩnh, đây là một mỹ nam da mỏng máu tươi yếu ớt, ngươi phải dịu dàng một chút, không được vội vàng, không được doạ người ta sợ.”

“Anh rất hiểu chuyện,” Cô uể oải cười, đầu ngón tay thản nhiên cầm chén pha lê lắc lắc, móng tay đỏ tươi chói mắt: “Nhưng mà không sao, em cũng chưa đói, anh dưỡng thân thể cũng không muộn.”

Đợi dưỡng thương xong mới được sao.

Bạc Chi Chu nhẹ nhàng nói: “ Tất cả đều nghe ngài.”

Ân Thần bị sự dễ thương của anh làm đổ gục mất rồi.

Aiyo, cái tên kiêu ngạo này, anh vẫn không tình nguyện, tương lai cũng phải rơi vào vòng tay chị đây thôi, vẫn nên chấp nhận số phận càng sớm càng tốt.( kiêu ngạo chống tay)

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Bạc Chi Chu ăn cơm Ân Thần uống rượu đỏ, đồng thời cứ nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng đầy ẩn ý đó, giống như coi anh là thức ăn.

Nhưng mà đại lão chính là đại lão, khả năng tâm lý tiếp nhận rất tốt, ăn xong một bữa cơm gọn gàng.

Sau khi ăn xong, anh cũng thu dọn sạch sẽ bát cơm mà Philip đã liếʍ.

Nhìn anh thờ ơ vậy nhưng ngược lại lại rất nuông chiều con mèo ngu ngốc này, để một bát cơm đầy cả thức ăn cho mèo, có cá có thịt có rau, làm cho đầu con mèo ngu ngốc được vùi trong đó. Ân Thần nhìn bát cơm mèo được ăn sạch hơn cả rửa, trong lòng cô vô cùng nghi ngờ lời nói “sinh ra đã mập” của Bạc Chi Chu.

Ăn cơm xong, con mèo ngu ngốc lại tiếp tục kêu với Ân Thần, ngẩng đầu lên bốn móng vuốt cào lên trên sofa với bộ dáng kiêu ngạo như kiểu ta mới chính là đại ca ở chỗ này, ngươi mau biến đi. Âm thanh chói tai, thính giác nhạy bén nghe thấy tiếng ồn khiến Ân Thần nổi gân xanh trên trán, khi Bạc Chi Chu quay lưng về phía họ và đi vào nhà bếp, cô liếc nhìn đầy ác ý, móng tay sắc nhọn đột nhiên dương ra đe doạ.

Con mèo ngu ngốc, còn kêu nữa, quái thú tao sẽ biến mày thành bibimbap mèo thật đấy mày có tin không?

Philip bắt nạt kẻ yếu sợ hãi với kẻ mạnh, ngay lập tức kinh sợ, lê lết nhảy vào nhà bếp, đi vòng quanh chân của Bạc Chi Chu, kêu meo meo tố cáo.

Bạc Chi Chu mặc kệ nó, để tất cả bát đũa đã rửa sạch cất vào trong tủ. Cởi cái tạp dề ra và mặc áo vest, hỏi Ân Thần: “Ngài có muốn đi đâu không? Tôi có thể đưa ngài đi.”

“Không cần.” Ân Thần đứng dậy đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve mặt anh.

Mùi thơm thoang thoảng nơi đầu mũi, khuôn mặt cô xinh đẹp được phóng to ngay trước mặt, đồng tử Bạc Chi Chu co rút lại, cục yết hầu lăn lên xuống một chút như có như không.

“Em không thích bị gọi ngài,” Anh cao hơn cô, tay của cô thuận theo ngực anh lướt lên trên, từ từ chậm rãi nắm lấy cà vạt và kéo xuống. Bắt anh phải cúi đầu trên ngang hàng với cô, cô hơi ngẩng đầu ghé vào tai anh, hơi thở ấm áp dường như đang thổi vào thái dương của anh. Cô cười trầm thấp: “Trước kia em tên là Augustus, sau này mọi người lại thích gọi là nữ vương Vatican.”

“Vậy tôi thì sao,” Bạc Chi Chu cụp mắt xuống nhìn cô, giọng anh trầm thấp khàn khàn: “Ngài muốn tôi gọi ngài là gì?”

“Gọi em là Tina đi, đó là quá khứ từ rất lâu rồi, cái tên mà mẹ đã đặt cho em.” Cô cười nhẹ: “Chỉ có anh, em mới dành cho anh cái vinh dự này, gọi em bằng tên.”